Anh Ngọc cắn răng nhịn đau, đưa mắt quan sát xem mình đang ở nơi đâu? Chỉ thấy không gian nơi ấy rất tối, lại còn có mùi ẩm mốc rất khó chịu. Anh Ngọc nhịn không được, ho sặc sụa mấy tiếng. Chỉ thấy sau đó, một đốm sáng dần tỏ lên. Tiếng bước chân người đi vào, tiến đến gần chỗ Anh Ngọc. Anh Ngọc nặng nề cố hít thở, vừa đưa đôi mắt cảnh giác nhìn về kẻ vừa tiến vào. Người kia cầm mồi lửa lần lượt đốt lên hai ngọn đèn dầu. Ngay lập tức cả phòng được thắp sáng. Anh Ngọc nhìn thấy được người đến kia là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, trên người mặc trường bào màu xám trông nét mặt có vẻ quái dị. Gã thấy Anh Ngọc nhìn mình nhưng trong ánh mắt không hề có tia khiếp sợ, cùng lắm thì chỉ là có chút bực tức. Gã cũng hiếu kì, nhoẽo miệng cười với nàng. Anh Ngọc chợt cau mày, gắt giọng: 
- Ngươi cười cái gì? Có biết ta là ai không? Tại sao bắt ta? 
Nam nhân đó chậm chạp ngồi xuống bàn, vừa châm trà vừa nhàn nhạt nói: 
- Thiên Nam đang đồn đại một câu chuyện truyền kì về một vị quận công họ Mạnh. Là con của một vị thái y, vì chắn nghi trượng ngăn cản một cung phi của hoàng đế nhập cung mà bị bắt tiến cung làm thái giám. Thân là một thái giám nhưng vị ấy lại có bản lĩnh giành được sủng ái của Lý thái hậu. Hơn nữa còn gây hiềm nghi khiến quan hệ của thái hậu và Vĩnh Thuận hoàng đế trở mặt. Sau đó, trong một đêm tối tăm, họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/985876/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.