Cô là Dạ Anh(1) – đứa trẻ của đêm, được sinh ra đúng vào thời khắc tà ác, đầy rẫy tội lỗi. Cô độc ác và là khởi nguồn của mọi tai họa.
(1) Trong tiếng Trung, “Dạ” và “Diệp” có âm đọc giống nhau.
Bình minh, tiếng chim hót vang bên ngoài cửa sổ, Diệp Anh mơ màng mở mắt,thấy bên cạnh vẫn là hình bóng êm đềm, sạch sẽ đó. Cô dụi đầu, nép sátvào bờ vai đàn ông đẹp đẽ, một lát sau mới lười biếng đặt một nụ hôn lên vai anh.
“Em ngủ ngon không?”
Trong ánh ban mai, Việt Tuyên hỏi ôn hòa.
Anh quen dậy sớm, nhưng vì cánh tay bị cô ôm chặt, nên đành năm bên cạnh cô đến giờ. Dịu dàng vuốt mái tóc dài hơi rối của cô, gương mặt vốn trắngbệch của anh ửng lên chút hồng hào.
“Ưm, em đã có một giấc mơ.”
Nhắm mắt, cười đáp, cô giống một cô bé tiếp tục nép sát vào vai anh, khôngmuốn buông ra. Dưới tấm chăn mỏng, đôi chân trần của cô cũng quấn chặtlấy đôi chân thon dài của anh.Trong lòng mãn nguyện như được thứ gì đólấp đầy, cô không muốn cử động chút nào.
Ngày thứ hai của lễ trao giải, Sâm Minh Mỹ đã về nước.Sau đó hai ngày, Việt Xán cũng về. Còn côvà Việt Tuyên vẫn chần chừ chưa về, mà ở lại trong khu trang viên nhưchốn đào nguyên tiên cảnh này, không có bất cứ phiền não nào.Cô hạnhphúc đến độ ngỡ mình đang mơ, không muốn tỉnh mộng.
Nhưng Georgevà Tracy gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, thúc giục Diệp Anh mau mau về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vi-dem-dau-tien/2159568/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.