Tia sáng như ảo ảnh đó, nếu không chạm vào, có lẽ sẽ còn mãi mãi.
Tiếng nhạc trong đêm tiệc trầm lắng, du dương vọng đến.
Đây là gian phòng khách nhỏ kín đáo, sô pha màu xanh cô ban kiểu cung đình, bàn trà đẹp đẽ, tinh xảo màu trắng sữa, đèn chùm pha lê xa hoa, rèm cửa nhung cũng lam sẫm dày dặn được kéo chặt kín đáo, thảm trải sàn lông dê màu lam sẫm đẹp đẽ, mềm mại.
Cánh cửa màu trắng sữa bị mở cái “rầm!”.
Sau đó lại “rầm!” một tiếng, cánh cửa bị một sức mạnh đầy phẫn nộ đóng sầm lại!
Giống như một bao cát, cả người Diệp Anh bị đẩy ngã xuống chiếc ghế sô phadài! Tuy sô pha rất mềm mại nhưng cô vẫn đau tới mức không nhịn đượcphải rủa thầm một tiếng, trước mắt như thể có sao vàng bay lượn, chỗ cổtay vừa bị anh kéo đau rát, cô ngờ rằng chỉ cần anh mạnh tay chút nữathôi, cổ tay cô sẽ bị gãy luôn.
“Tàn nhẫn thế cơ à?”
Đauđớn bò dậy trên sô pha, Diệp Anh tội nghiệp nắn cổ tay đỏ ran của mình,nghiêng đầu dựa vào lưng ghế sô pha, liếc nhìn Việt Xán đang đứng thẳngnhư tháp băng trước mặt, ấm ức:
“Trong lòng anh, Sâm Minh Mỹ quan trọng thế sao? Tôi chỉ nói cô ta có vài câu mà nhìn bộ dạng anh nhưmuốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”
Khuôn mặt anh vẫn lạnh như băng.
Đáy mắt anh lạnh lùng, phức tạp, ánh mắt dán chặt vào cô, nặng trĩu và tànkhốc. Cho dù bị cưỡng ép như vậy, nhưng cô vẫn giữ được nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vi-dem-dau-tien/2159566/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.