Tô Nhất không phải là người có thể nhẫn nhịn chịu ấm ức, thế nên ngay ngày hôm sau, cô đã gọi cho Chung Quốc, điện thoại vừa kết nối đã đi thẳng vào vấn đề: “Chung Quốc, anh nghe đây, em không cần biết giờ anh có bận việc hay không, em có chuyện cần nói với anh ngay lập tức. Anh xin nghỉ cũng được, trốn việc cũng được, tóm lại là bắt buộc phải nghe.”
Chung Quốc dường như bị giọng điệu gay gắt của cô làm giật mình, im lặng giây lát mới thở dài, nói: “Em lại làm sao vậy?”
“Em chẳng sao cả, chính anh mới có vấn đề. Gần đây anh liên tục lấy lí do bận rộn để lạnh nhạt với em, gần như không gọi điện hay nhắn tin cho em nữa, đến khi em gọi cho anh thì anh lại chẳng buồn bận tâm. Tại sao chứ?”
Cô hung hăng hỏi, cậu lặng thinh một lát rồi vẫn là câu trả lời đó: “Anh thật sự rất bận.”
“Ngày nào anh cũng bận đến mức thời gian nghe điện thoại cũng không có sao? Hay đó căn bản chỉ là cái cớ?”
Chung Quốc chỉ im lặng. Sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại khiến Tô Nhất thực sự đau lòng. “Anh rốt cuộc làm sao vậy? Khi vừa trở về từ Đô Giang Yển, ngày nào anh cũng gọi điện nói rằng nhớ em, muốn ở bên em. Bây giờ ngay cả nói chuyện với em anh cũng không muốn nói nữa sao? Anh... anh nói thật đi, có phải anh đã có người khác?”
Chung Quốc vẫn không đáp, tim cô đau nhói như bị dao đâm. Sự im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-nam-tro-tan/2892228/chuong-13-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.