Một ngày giữa tháng Sáu, Tô Nhất bất ngờ nhận được một bức thư nặc danh. Thời đại công nghệ thông tin mà còn có người viết thư, thật là hiếm thấy.
Tô Nhất tò mò xé phong bì, bên trong là một tờ giấy A4 trắng mịn, thì ra là một bức thư đánh máy. Cô tưởng đó là thông báo gì, đến khi mở ra xem, lại phát hiện nội dung in trên giấy là một bài thơ nổi tiếng của Pushkin, có tên tôi yêu em.
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai,
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài.
Tôi yêu em âm thầm không hi vọng
Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành đằm thắm
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em1.
1. Bản dịch thơ của Thúy Toàn.
Cả tờ giấy, ngoài bài thơ ra không còn một câu nào nữa. Là ai đã cố ý gửi bài thơ này cho cô? Tô Nhất lật đi lật lại tờ giấy, cảm thấy vô cùng kì lạ.
Hứa Tố Kiệt xem qua, phỏng đoán có lẽ là một bạn học nào đó yêu thầm Tô Nhất gửi tới. “Tình cảm của cậu ta trước giờ vẫn chưa nói ra. Giờ sắp tốt nghiệp rồi, sau này mỗi người một ngả, cho nên trong thời khắc cuối cùng này, cậu ta lựa chọn cách gửi thư để bày tỏ tình cảm với em.”
Tô Nhất lại đọc kĩ bài thơ đó một lần nữa, dường như cũng cảm nhận được tình cảm ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-nam-tro-tan/2892227/chuong-13-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.