Chưa đầy năm phút sau, Tô Nhất đã thấy chiếc Golf đỏ của Trình Thực ở phía đầu đường.
Tô Nhất không để ý đến ánh mắt khác thường của cậu ta, chỉ thấy dưới cái lạnh của tháng Hai mà cậu ta chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, vai trái của chiếc áo có một mảng màu đỏ tím. Màu đỏ tím ấy, dưới ánh đèn, hiện rõ thành màu đỏ thẫm, màu của máu. Quả nhiên cậu ta đã bị thương.
Tô Nhất chỉ về phía vai của cậu ta, lo lắng hỏi: “Làm sao đây?”
Trình Thực thản nhiên liếc nhìn vai mình, nói: “Bị chai rượu đập vào.”
“Cậu mặc thế này ra đường sao? Cho dù không sợ lạnh thì cũng phải mặc thêm áo khoác chứ. Nếu như vậy thì chai rượu đã không làm cậu bị thương thế này.”
“Mình có mặc áo khoác nhưng trong quán bar nóng quá. Sau này vì đánh nhau nên vứt luôn áo ở đó rồi.”
“Sao cậu lại đánh nhau với người ta?”
“Bọn chúng đáng đánh.”
Trình Thực chỉ trả lời ngắn gọn. Tô Nhất cũng không hỏi thêm, chỉ bảo: “Mau đến bệnh viện đi.”
Họ loanh quanh trong bệnh viện khá lâu vì phải xử lí hết những mảnh thủy tinh găm vào vai. Khi bác sĩ dùng thuốc sát trùng lau những vết máu trên vai, Trình Thực đau đến mức đầu lông mày cứ nhíu chặt lại, mặc dù đã cắn chặt răng để không kêu một tiếng nhưng trán cậu ta vẫn lấm tấm mồ hôi.
Tô Nhất nói đùa: “Nếu đau thì cứ kêu lên, mình sẽ làm như không nghe thấy.”
Trình Thực chăm chú nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-nam-tro-tan/2892150/chuong-10-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.