Mùa xuân ấm áp hoa dần nở, trút bỏ từng lớp áo dày cộp của mùa đông, thay vào đó là chiếc áo mong manh mềm mại. Tô Nhất lấy chiếc áo Vườn sao băng Chung Quốc tặng ra mặc, phối với quần bò yếm và giày thể thao, tóc đuôi ngựa buộc cao, trông rất năng động. Chu Hồng cười, khen: “Hôm nay Tô Nhất xinh thật đấy! Chiều ra sân bóng rổ, nhớ cổ vũ thật sung cho đội bóng khoa mình để bọn họ đừng thua thê thảm quá nhé.” Trường cô đang tổ chức giải bóng rổ, tất cả mười hai khoa đều tham gia. Chiều hôm nay, khoa Trung văn đấu với khoa Kinh tế. Thể thao vốn không phải ưu thế của những sinh viên khoa Trung văn, tỉ lệ thắng chỉ có 1%. Bởi vậy, họ chỉ mong đừng thua quá đậm. Hứa Tố Kiệt lắc đầu, nói: “Chị e không có nhiều hi vọng đâu, nghe nói đội bóng rổ khoa Kinh tế rất mạnh. Chị không đi xem trận này thì hơn, đỡ phải ngồi xem trong ấm ức. Đường Thi Vận, chiều nay lên thư viện học với chị đi.” “Được.” Đường Thi Vận thường thích sự yên tĩnh, không nhiệt tình lắm với thi đấu thể thao. Tô Nhất vốn cũng không muốn đi xem, vì cô cũng không tin tưởng lắm vào đội bóng rổ của khoa mình nhưng lại bị thầy phụ trách khoa lôi đi, bổ nhiệm làm đội trưởng đội cổ vũ, thế nên cô chỉ còn cách thực thi nhiệm vụ, dẫn một đám nữ sinh đến sân bóng hò hét, cổ vũ. Cả trận đấu, đội cổ vũ của cô xem như là tốn công vô ích. Đội khoa Trung văn đứng với đội khoa Kinh tế chẳng khác nào trẻ con thi đấu với người lớn, chỉ có thể bị động chịu đòn. Thành viên đội Kinh tế thực ra cũng không phải thuộc dạng cao to nhưng kỹ thuật của họ thì rất tốt. Trong đó có một nam sinh cao chừng một mét bảy mươi hai đã thể hiện vô cùng nổi trội, phòng thủ và dẫn bóng rất nhanh, lừa bên trái rồi đột phá sang bên phải, cứ như giữa chốn không người. Mỗi lần anh ta ném bóng, đội cổ vũ bên đó lại hét lên: “Trình Thực giỏi quá! Trình Thực cố lên!” So với họ, đội cổ vũ do Tô Nhất cầm đầu lại có vẻ như ngày càng hết hơi. Cô không nghĩ trên sân bóng, gã con nhà giàu mới nổi này lại lợi hại đến thế. Cậu ta cầm đầu đội Kinh tế, dẫn trước phải đến năm mươi điểm, hoàn toàn áp đảo đội Trung văn. Thất bại thảm hại. Đội Trung văn mất hết cả thể diện. Phóng viên của báo trường tới phỏng vấn đội vừa giành chiến thắng, đặc biệt là người có biểu hiện xuất sắc nhất, Trình Thực. “Vóc dáng không cao vốn không có ưu thế trong thi đấu nhưng kỹ thuật của cậu lại rất tốt, có thể chia sẻ cho chúng tôi biết cậu có bí quyết gì không?” Dù thắng trận nhưng vẻ mặt Trình Thực lại hết sức thờ ơ. Năng lực hai bên quá chênh lệch, đối với cậu ta, đấu đá kiểu này dù có thắng cũng vô cùng nhạt nhẽo. Thái độ vốn đang rất ung dung, nghe xong câu hỏi của anh chàng phóng viên, gương mặt cậu ta như đanh lại, trả lời anh kia vô cùng lạnh nhạt: “Tôi có bí quyết gì ư?! Uống thuốc kích thích chứ còn gì nữa!” Những lời của cậu ta khiến anh chàng phóng viên lúng túng, gượng cười, nói: “Cậu thật là biết đùa.” Còn Trình Thực thì đã không thèm để ý đến anh ta, một tay cứ xoay quả bóng, tay kia đỡ lấy chai nước từ đồng đội đưa lên miệng tu ừng ực. Anh chàng phóng viên kia có hỏi gì thêm, cậu ta cũng coi như không nghe thấy. Bị bỏ mặc, anh chàng phóng viên quay ra chặn đường đội trưởng đội bóng khoa Trung văn. “Xin hỏi cậu, cảm thấy do đâu mà đội Trung văn thất bại trong trận này?” Khi đó Tô Nhất vừa khéo cũng đi tới, nghe được câu hỏi của anh chàng phóng viên, cô liền tức tối nói: “Này, anh làm phóng viên kiểu gì vậy? Đặt câu hỏi gì mà ngu thế! Còn do nguyên nhân nào khác chứ? Hai đội hôm nay rõ ràng không thuộc cùng đẳng cấp, thực lực chênh lệch nhau quá nhiều. Đấu đá kiểu này chẳng khác nào người lớn đi bắt nạt trẻ con. Thua trong vinh quang còn hơn là thắng trong nhục nhã.” Anh chàng phóng viên xui xẻo kia, ban đầu bị Trình Thực làm mặt lạnh, sau lại bị Tô Nhất cho một bài, liền hậm hực gấp cuốn sổ ghi chép lại, thôi không hành nghề nữa. Trình Thực không nhịn được quay sang nhìn Tô Nhất, hỏi: “Cậu nói chúng tôi thắng trong nhục nhã, sao không tự nhận mình kém cỏi đi?” Tô Nhất hùng hổ vặc lại: “Việc gì cũng đều có hai mặt, tôi đương nhiên không thể nói những điều không tốt cho đội mình.” “Nhưng đội các cậu rõ ràng là quá yếu, kĩ thuật kém, ai nhìn cũng biết.” “Kĩ thuật kém thì đã sao? Kĩ thuật kém còn hơn nhân cách kém! Có những kẻ kỹ thuật tốt thì đã làm sao, trong mắt tôi cũng chỉ là một con cóc mà thôi.” Trình Thực nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh. “Cậu nói như vậy là có ý gì? Cậu nói ai nhân cách kém? Cậu nói ai là con cóc? Nói rõ lại cho tôi nghe xem nào!” Tô Nhất nhìn thẳng vào cậu ta, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Kẻ nào ăn thịt thiên nga thì kẻ đó chính là đồ con cóc.” Nói xong, cô quay người bỏ đi. Theo dự đoán của cô, Trình Thực hẳn đang bực bội chửi thề. Nhưng không, cô chỉ nghe thấy tiếng trái bóng bị ném mạnh,tiếp theo là những tiếng la hét hoảng sợ của mọi người. Tô Nhất định quay đầu lại nhìn nhưng còn chưa kịp quay thì sau gáy đã vang lên một âm thanh nặng trịch. Cô thấy mặt mũi tối sầm rồi ngã lăn ra, không còn biết gì nữa. Thấy Tô Nhất lảo đảo rồi ngã xuống, cả sân bóng phút chốc đều lặng im. Giây phút đó, mọi người đều đứng như trời trồng. Trên sân chỉ còn quả bóng vừa đập vào đầu cô đang lăn trên nền đất. *** Khi tỉnh lại, Tô Nhất thấy mình đang nằm trong phòng y tế của trường, sau đầu mọc một quả ổi, đầu óc choáng váng và còn thấy khó chịu, buồn nôn. Vì vết thương ở đầu có thể nặng mà cũng có thể nhẹ, nếu có chảy máu trong hộp sọ, phải sau nhiều giờ mới xuất hiện các triệu chứng nên bác sĩ trong trường không dám xem thường, thu xếp đưa cô đến bệnh viện gần đó. Thầy phụ trách và đội trưởng đội bóng rổ của khoa cùng Chu Hồng cũng đi theo. Còn Trình Thực, thủ phạm chính làm Tô Nhất bị ngất, sau khi gây chuyện đã lập tức chạy khỏi sân bóng, không thấy xuất đầu lộ diện nữa. Nhưng rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung niên ăn vận lịch thiệp đã đến bệnh viện, tự giới thiệu là Giám đốc Vương, người phụ trách chi nhánh công ty của bố Trình Thực ở Thành Đô được Tổng giám đốc ủy thác toàn quyền xử lí vụ việc ngoài ý muốn này. Câu đầu tiên Giám đốc Vương nói với thầy phụ trách khoa là: “Cứ cho làm tất cả các xét nghiệm cần thiết, chi phí chúng tôi sẽ chịu hết. Chuyện tiền nong không thành vấn đề, chỉ cần xác nhận sinh viên này không sao là tốt rồi.” Phía bệnh viện thích nhất là những lời như vậy, thế nên bác sĩ cho Tô Nhất làm tất cả những xét nghiệm cần thiết bước đầu chẩn đoán không có vấn đề gì. Các triệu chứng trên cho thấy bị chấn động não nhẹ, đề nghị nhập viện hai ngày để theo dõi. Từ lúc lọt lòng, đây là lần đầu tiên Tô Nhất nằm viện, đều là nhờ “phúc” của Trình Thực. Cô nằm trên giường bệnh, vẫn cảm thấy đau đầu chóng mặt, miệng lẩm nhẩm chửi thề cái tên Trình Thực đến một vạn tám nghìn lần: “Trình Thực, đồ khốn, hãy đợi đấy!” Từ khi cô nhập viện, Trình Thực không hề xuất đầu lộ diện. Mọi thủ tục đều do Giám đốc Vương thu xếp, cả lời xin lỗi cũng là ông ta nói với Tô Nhất. “Cháu không chấp nhận lời xin lỗi của chú, chú có phải là người khiến cháu phải vào viện đâu. Chú gọi cái tên khốn Trình Thực đó đến đây.” Trình Thực nhất định không chịu tới, kiên quyết nói cậu ta không cố ý, còn nói lúc đó cậu ta chỉ ném mạnh quả bóng xuống sân, nào ngờ vì sức bật mạnh, nó lại nảy ngược lên và đập trúng vào đầu Tô Nhất. Cậu ta đồng ý chịu các chi phí chữa trị và thiệt hại nhưng không chịu đến xin lỗi. “Trình Thực, cứ cho là cậu không cố ý nhưng cũng vì cậu mà người khác đã vô tình bị thương, cậu cũng nên nói một lời xin lỗi.” Mặc cho giáo viên phụ trách, giáo viên chủ nhiệm hết lời khuyên bảo, Trình Thực vẫn mắm môi mắm lợi nhất định không chịu mở miệng xin lỗi. Cho đến hai ngày sau, khi Tô Nhất ra viện, Trình Thực cũng không đến xin lỗi cô. Giám đốc Vương đích thân lái xe đến đón cô về trường. Trên bàn học của cô có một cái phong bì, bên trên viết: “Tô Nhất, rất xin lỗi vì chuyện đã xảy ra lần này. May mà không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô. Số tiền này là chút tâm ý của Tổng giám đốc, để cô mua đồ tẩm bổ.” Trong cái phong bì Giám đốc Vương để lại là hai mươi tờ một trăm tệ. Hai nghìn tệ, đối với sinh viên lúc bấy giờ thực không phải là một con số nhỏ, nếu biết tiết kiệm thì cũng đủ sinh hoạt phí cả một học kì. Tô Nhất mặc dù bị ném quả bóng rổ vào đầu nhưng cũng chỉ bị chấn động não nhẹ. Sau hai ngày ở bệnh viện theo dõi, mọi triệu chứng bất lợi đều đã hết, đúng như Giám đốc Vương nói, không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô. Nhưng số tiền nhà họ Trình đến bù lại khá nhiều, tính cả chi phí xét nghiệm và nằm viện, chắc cũng phải gần bốn nghìn tệ. Chu Hồng nói liến thoắng: “Nhà Trình Thực quả là hào phóng. Chị họ mình tháng trước mổ đẻ cũng chỉ mất có hơn hai nghìn tệ. Tô Nhất, cậu chỉ bị đau đầu có hai ngày mà họ đã cho đến hai nghìn tệ.” “Trình Thực không chịu đến xin lỗi bởi vì cậu ta nghĩ dùng tiền đến bù là đủ rồi. Con trai đánh con gái bị thương vốn đã là chuyện quá đáng, cậu ta còn sống chết không chịu xin lỗi. Cứ nghĩ tiền sẽ giải quyết được mọi vấn đề, loại người này đúng là đáng ghét.” Những lời Hứa Tố Kiệt vừa nói, Đường Thi Vận cũng một mực tán đồng: “Cậu Trình Thực này đúng là quá đáng thật. Ỷ có tiền ức hiếp mọi người.” Tô Nhất nhìn số tiền bồi thường, nghe lời bình luận của những cô bạn cùng phòng, nghĩ thế nào cũng nuốt không trôi cơn hận, cái loại “con nhà giàu mới nổi” này nghĩ có tiền là có tất cả sao? Cô nhất định phải cho cậu ta một trận...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]