Lâm Vân Thiên và Hồ Vân Thư nắm tay đi học từ mẫu giáo cho đến cấp hai, nhưng khi học lớp 8 thì hai người tách ra, không còn nắm tay nhau nữa.
Lâm Vân Thiên đến tuổi dậy thì, suy nghĩ cũng dần thay đổi, lại nghe bạn bè đùa giỡn về mối quan hệ thân thiết đến nổi dắt tay nhau như người yêu với Hồ Vân Thư. Anh ngay lập tức từ chối bàn tay trông mong đang đưa ra của cậu, khiến cậu buồn đến rưng rưng nước mắt.
Anh giải thích, cậu là Omega, còn anh là Alpha, cũng giống như một cặp nam nữ nếu nắm tay nhau mỗi ngày, người khác sẽ hiểu lầm cả hai đang yêu nhau, như vậy là không tốt. Lúc đó anh không hề có một chút tâm tư nào với cậu cả, khi bị đồn đoán khắp trường như vậy, anh không khỏi khó chịu, thế nên có hành động thô lỗ với cậu.
Hồ Vân Thư vẫn luôn dịu ngoan nghe lời, anh giải thích cậu cũng chấp nhận, chỉ là hơi tiếc nuối khi không thể tay trong tay cũng nhau nữa.
Tiếc nuối này, lên đến cấp ba, đã trở thành khát vọng của Hồ Vân Thư.
Rõ ràng anh đang ở rất gần mình, giơ tay chạm là đến, nhưng phía trước cứ luôn xuất hiện một bức tường lớn, ngăn cản cậu.
Nên khi nghe Trần Vi Vũ nói hai người có thể nắm tay nhau, cậu thật sự rất vui, nụ cười tươi tắn cuối cùng cũng quay trở về khuôn mặt.
"Hì hì, Vân Thiên...Khụ khụ!" Cười vui quá
Tay Trần Vi Vũ cũng cùng kích cỡ với tay của Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575622/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.