Hồ Vân Thư cứ chạy, chạy mãi không ngừng, dù Lâm Vân Thiên có kêu, cậu cũng không quay đầu nhìn lại.
Nước mắt cậu cứ rơi, rơi mãi không thể dứt.
Anh không còn là người tin tưởng cậu nhất nữa rồi.
Anh thất hứa, anh nuốt lời, anh bỏ rơi cậu, anh vì bạn gái không phân biệt đúng sai mà lớn tiếng mắng cậu.
Tình cảm mười lăm năm như một trò đùa ngớ ngẩn.
Anh không tin tưởng cậu.
Anh không thích cậu nữa.
Nhưng cậu vẫn yêu anh.
Cậu vẫn trân trọng những kỉ niệm đã trải qua với anh.
Lâm Vân Thiên, anh vẫn còn nhớ lời hứa sẽ để em làm cô dâu của anh chứ?
Tại sao anh lại có bạn gái?
Tại sao anh lại lừa dối em...
Hồ Vân Thư chạy đến khi đôi chân mình run rẩy, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, đến khi không thể bước thêm một bước nào nữa, mới ngừng lại.
Lượng vận động vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân, cậu choáng váng, thở dốc, sắc mặt đỏ bừng chuyển hẳn sang tím tái, hít vào từng ngụm không khí mới mẻ.
Cơn đau mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ cảm nhận ập đến trong tít tắt.
Nước mắt mặn hay mồ hôi mặn cậu cũng không phân biệt được nữa, chỉ cảm thấy hít thở là việc khó nhọc với mình lúc này.
Cậu muốn về nhà...
Bíp bíp bíp!
Tiếng kèn xe inh ỏi bên tai, tiếng người ồn ào trên đường, và cả tiếng kêu đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575620/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.