Lâm Vân Thiên muốn Hồ Vân Thư xin lỗi, cậu liền xin lỗi.
"Vân Thư!"
Nhưng cậu lại không đủ dũng khí để đứng đó nghe anh hỏi tội, cậu lựa chọn bỏ chạy. Qua loa gạt nước mắt, dồn sức vào đôi chân mảnh mai, liều mạng rời khỏi chốn này.
Cậu lại làm rùa đen rút đầu vào trong mai rùa nhỏ xíu lần nữa.
Vậy là tốt nhất.
Cho cậu chút thời gian nữa, chỉ một chốc nữa.
Cậu sẽ lại hoàn mỹ sắm vai người bạn thân thiết nhất của Lâm Vân Thiên.
Không thể để anh nhìn thấy gương mặt xấu xí của cậu lúc này.
Lâm Vân Thiên muốn đuổi theo nhưng bị Hà Y Bình nắm chặt lấy cánh tay: "Đừng đi!"
"Anh đừng đi...Vân Thiên."
Anh lo lắng cho cậu, nhưng bạn gái đang sợ hãi, anh phải ở lại trấn an cô ấy.
...
Lâm Vân Thiên có chút phiền muộn, anh cúi đầu xin lỗi Hà Y Bình: "Thay mặt Vân Thư xin lỗi em, cậu ấy hơi bướng nhưng không hề có ý xấu. Tiền thuốc men anh sẽ bồi thường..."
Anh bồn chồn không yên, khuôn mặt như sắp khóc khi đó của Hồ Vân Thư cứ lẩn quẩn trong tâm trí anh, khiến anh lo âu.
Cậu sẽ không còn khóc nữa chứ?
Đã hứa sẽ luôn khiến cậu cười...
Anh đã làm đúng, phải không?
Hà Y Bình lắc đầu, đâu còn dáng vẻ đe dọa tình địch mất hết lí trí: "Không cần đâu, vết thương nhỏ ấy mà."
Điệu bộ hai mặt của cô ta, làm người khác không vừa mắt.
Những bạn học có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575619/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.