Đầu Vấn Thiên lúc này minh mẫn đến lạ, từng đường kiếm miên man không dứt, dồn dập đến cực điểm hiện lên một cách nhanh chóng. Vấn Thiên chợt nhận ra thứ mình đã vô tình quên mất khi bản thân đã quá chú trọng vào cái uyển chuyển của nước.
Tay Vấn Thiên vội kéo lại, Huỳnh Chấn Vũ như cảm nhận được nguy hiểm, kiếm kia đang đâm thẳng buộc phải thay đổi đích đến, cùng với cái xoay người của Huỳnh Chấn Vũ mà biến chiêu quét mạnh một đường, tử quang sáng rực, lá khô đứt đoạn, đốm trắng bụi tan.
Keng! Keng! Keng. Ba tiếng vang chói tai hiện cùng một lúc, hoa lửa cùng tử quang đỏ rực sáng cả một khoảng không che lấp đi nguyệt quang đang nhẹ chiếu. Vấn Thiên thấy thế cũng không thất vọng, người bỗng lao thẳng đến Huỳnh Chấn Vũ.
Huỳnh Chấn Vũ mắt lộ vẻ kinh nghi, mày hơi nhíu nhìn Vấn Thiên như con thiêu thân lao đến. Tử kiếm trong tay cũng không nao núng, lại biến thế một lần nữa đâm tới.
Mắt Vấn Thiên mở lớn, linh thức theo đó liền bộc phát hết lực lượng còn lại mà tái hiện chi tiết không gian quanh người. Tay kia lại vũ động, người kia lại quay cuồng, tay lại nhanh chóng cho vào hông. Rồi keng, keng, keng, những âm thanh chói tai ấy lại phát ra. Lúc này Vấn Thiên cách Huỳnh Chấn Vũ không đến bốn thước, lần này hắn chủ động cận chiến.
Theo Vấn Thiên vận dụng bộ pháp, ba thanh đoản kiếm kia nay kéo trở về sát quanh thân, rồi tay kia lại vung tới, một thanh đoản kiếm nữa lại hoà vào trong cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461102/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.