Trời đêm trăng toả, gió lạnh khẽ đưa, bầu trời lưa thưa vài vì sao lấp lánh, kiếm kia sóng sánh chuẩn bị vẽ lên cảnh điêu tàn.
Vấn Thiên nheo mắt, hắn hơi hồi hộp, không phải vì hắn sợ thua, mà vì áp lực từ Huỳnh Chấn Vũ, mà chính xác hơn là từ thanh tử kiếm mà y đang cầm. Vấn Thiên cảm nhận được nó có ý chí, một thứ ham muốn giết chóc khiến Vấn Thiên có chút sợ hãi, cũng có chút bài xích. Nhìn Huỳnh Chấn Vũ lặng yên giương kiếm, Vấn Thiên trông y chẳng khác gì một ma thần đang chuẩn bị phóng tay mà tàn sát. Không phải tàn sát vì bảo vệ thứ gì đó cao cả, chỉ đơn giản đó là bản năng, bản năng giết người.
Từ khi thanh kiếm đỏ ngầu ấy xuất hiện, cả không gian như nhuốm một mùi máu tanh nhàn nhạt, theo gió mà nhẹ toả, thứ áp lực vô hình dần đè ép xuống không gian nay đã u tĩnh một cách lạ lẫm.
Khí chất của Huỳnh Chấn Vũ đã thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất, Vấn Thiên cảm giác như bản thân phải đối mặt với kẻ đang chuẩn bị muốn kết liễu mình vậy. Có điều, cảm giác ấy chỉ là thoáng qua, bởi vì hắn vẫn nhận ra tiểu đệ kia của hắn không phải là kẻ khác, y có lẽ đang bởi khí tức đáng sợ của thanh kiếm ảnh hưởng. Nhưng mà, sao trên đời này lại có thể tồn tại một thanh kiếm đáng sợ tới vậy.
Ngẫm nghĩ vài giây cũng không thể nghĩ tiếp, bởi tử kiếm theo bộ pháp của Huỳnh Chấn Vũ đã đâm thẳng tới. Nhanh quá!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461101/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.