Nằm trên nóc nhà người ta, nghe lỏm chuyện của người ta, quả thật đó là việc ám muội. Ám Dạ Hành Giả vốn là những kẻ như vậy, hôm nay Vấn Thiên cũng là như vậy. Có điều, Vấn Thiên dù có đôi chút lấn cấn nhưng hắn vẫn làm, chỉ đơn giản bởi vì, nếu gã hoàng tử này có liên quan đến hai kẻ kia thì cũng chẳng phải dạng thiện lương gì, nếu đã như vậy, đôi mắt thuần khiết của hắn sẽ không bị nhoè đi bởi suy nghĩ quang minh trong lòng mình.
Vấn Thiên nằm sát, mắt đăm chiêu, tai cẩn thận mà nghe ngóng, thậm chí còn mở cả linh thức để theo dõi những biến động bất ngờ phát sinh. Qua khoảng sáng nhỏ nơi mái nhà phủ ngói xám, một gã thanh niên mặt mày khôi ngô, da dẻ trắng ngần, nom qua cực kì thư sinh cuốn hút, đôi mắt y lim dim, tay chống lên thành tràng kỉ, giữ lấy cái đầu đang chực gục xuống của mình.
-Vị kia có đồng ý gặp ta không?
Một thanh âm dịu dàng dễ nghe phát ra từ gã thanh niên ấy.
-Bẩm chủ tử! Có vẻ vị công tử kia cũng hứng thú với điều kiện mà ngài đưa ra, chỉ là y vẫn không lập tức quyết định.
Gã thanh niên nghe kẻ đang đứng trước tràng kỉ nói vậy mặt vẫn chẳng chút biểu tình, mắt nhẹ nhàng mở, một đôi mắt kiên định sáng ngời như có thể chất chứa cả vùng trời bao la, y ngồi dậy, chống hai tay lên đùi rồi đan vào nhau, mỉm cười nhẹ giọng nói:
-Y đương nhiên hứng thú với cái điều kiện ấy của ta. Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461090/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.