Ông Lưu rót cho ông Lan một chén trà, sau đó đẩy tới trước mặt ông lão, rồi hạ ấm trà xuống, đưa mắt ra hiệu cho ông Lan. Ông Lan biết ý, cũng làm y như vậy, lắc đầu cười khổ:
-Ở cạnh nhau từ bé đến bây giờ cũng sắp phải ngửi mùi đất, ngươi vẫn chẳng muốn chịu thiệt dù chỉ là chút ít. Ta cũng đến chịu đấy!
Ông Lưu nhấp nhẹ ngụm trà, sảng khoái nói:
-Haha! Cả cuộc đời ta cũng chỉ có ông là mục tiêu phấn đấu, nếu phải chịu thiệt một chút, ta sợ mình sẽ mãi là một tên nô tài hèn nhát.
-Lão già ngươi vẫn rất mâu thuẫn. Bản thân đã không muốn thấp kém nhưng ngày xưa cố tông chủ giải trừ khế ước bán thân của gia tộc ngươi, ngươi lại chối bay chối biến. Rồi lại biến ta thành cái mục tiêu để bước qua, khiến bản thân không vì khế ước kia mà tự ti đứng lại. Cái mâu thuẫn đấy của ngươi, cả đời này ta cũng không giải thích được.
Ông Lan nhíu nhíu đôi mày, trầm tư nói.
-Ta chỉ là nô tài nhà họ Lý, nhưng không cho phép người ngoài nhìn gia tộc chúng ta như đám nô tài, đấy là lòng tự tôn. Có thế thôi mà ông cũng không hiểu.
Nghe ông Lưu nói vậy, ông Lan lắc lắc cái đầu, thở nhẹ một hơi, đôi mắt lim dim như để nhớ lại chút quá khứ xa xưa ấy, nhẹ giọng nói:
-Quả thật không hiểu, sao ngươi vẫn cố chấp coi mình là nô tài nhà họ Lý, đã từ lâu, gia đình của ngươi đã như người thân của họ rồi! Đến bây giờ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461073/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.