Mây trời cứ chầm chậm trôi, nắng vàng lôi thôi kìm bước hoàng hôn buông xuống, một đứa trẻ nằm dài trên cành đa tự hỏi vì sao những ước ao còn chưa tìm ra lối.
Nó ngồi dậy, nó nhìn ra cánh đồng phía xa, nó nhìn những con người đăng cặm cụi đằng kia, gương mặt đỏ rực vì phơi nắng vẫn cắm cúi chăm bón từng gốc linh thực, nó thấy cha mẹ nó giữa những con người ấy. Mặt nó trầm lại.
Đứa bé này từ bé đã mê mẩn trước những câu chuyện về những vị hiệp khách tay mang kiếm đao cứu vớt dân nghèo. Uớc mơ một ngày trở thành con người như thế dần lớn lên trong nó, hành hiệp trượng nghĩa, du ngoạn muôn phương luôn là những điều mà đứa bé kia tôn thờ. Nó đã từng rơi lệ khi bất lực chứng kiến những con người nghèo khổ bị đánh cho tàn tật chỉ vì không nộp đủ linh thực, tâm nó lúc nào cũng quặn thắt vì sự đày đoạ mà những con người xung quanh nó phải trải qua.
Cho đến ngày hôm đó, nó được nghe những gì nam tử trung niên kia nói. Nó bắt lấy được chút ánh sáng của con đường nó muốn đi. Nhưng nó biết cha mẹ nó không nỡ cho nó đi, nó cũng vậy, nó đang rất rối bời giữa những con đường ấy.
Vấn Thiên đăm chiêu nhìn đứa trẻ non nớt đang bị những thương cảm của bản thân cưỡng ép phải trưởng thành. Hắn thấy bản thân mình bên trong đứa trẻ này. Hắn chợt cười, hắn cười vì sự đồng cảm nơi thằng bé kia, hắn cũng cười vì những điều đứa bé kia tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461014/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.