Bóng người thu tay, hắn chắp hai tay ra sau lưng rồi tiến gần đến gã nam tử đang quỳ rũ rượi đằng kia.
Duệ Tuân hiện tại đang lâm vào một trạng thái rất lạ lùng, không suy nghĩ, không cảm xúc và cũng chẳng đau đớn. Rồi một bóng người đứng trước mặt hắn. Duệ Tuân ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, cái trạng thái lạ lùng của hắn chợt biến mất, sự đau đớn cùng thống khổ dần ngập tràn trong cơ thể cùng tâm trí hắn. Khuôn mặt hắn nhăn lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào tên nam tử bạch y trước mặt mình. Trên đời lại có nam nhân xinh đẹp như vậy sao? Suy nghĩ ấy chợt hiện rồi biến mất. Thay vào đó là sự khó hiểu cùng mông lung, hắn chợt mở miệng thều thào:
-Ngươi không đến đây chỉ để nhìn ta như vậy chứ?
-Ngươi là một kẻ thất bại rất đáng thương!
Tên nam tử bạch y cất tiếng đáp. Giọng nói thật sự rất trầm ấm cuốn hút. Nhưng câu cảm thán kia dường như lạc đề mất rồi.
Duệ Tuân nhìn vào đôi mắt vẫn luôn hờ hững kia như để tìm kiếm thứ gì đó, nhưng thứ mà hắn nhận lại vẫn chỉ là sự hờ hững. Hắn lại lên tiếng:
-Vậy ra ngươi đến đây để cười ta?
Một lúc lâu tên nam tử kia vẫn lặng yên đứng đó. Cứ ngỡ như cuộc đối thoại kì lạ này sẽ kết thúc thì tên nam tử chợt cười, nụ cười cực mê người nhưng mang đầy vẻ giễu cợt. Chẳng biết tại sao Duệ Tuân lại không cảm thấy ác cảm với nụ cười ấy, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461013/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.