Những dòng suy nghĩ lan man chẳng thể cản bước được cơn buồn ngủ đang bủa vây lấy đôi mắt Vấn Thiên. Hắn sợ phải ngủ, hắn luôn đè ép cơn buồn ngủ của mình bằng những dòng suy nghĩ như vậy nhưng rồi cơ thể hắn cũng đến giới hạn của sự chịu đựng, người chứ đâu phải sỏi đá, đến lúc hắn phải ngủ rồi.
Mắt Vấn Thiên dần nhắm lại, thế giới xung quanh dần mơ hồ trong tâm trí, rồi hắn chợt thấy mình loay hoay trong không gian vô định, quay cuồng trong những dải sáng mông lung, chúng tạo thành vòng xoáy cuốn theo ý thức đang dần miên man.
Vấn Thiên cảm thấy ý thức của mình tỉnh táo trở lại, rồi hắn mở mắt ra, xunh quanh hắn giờ đây đã là một không gian khác, hắn thấy mình đang phiêu đãng giữa không trung, ở dưới là một triền núi, mây mờ lững lờ ôm lấy ngọn sơn phong, nhưng mà những âm thanh hắn nghe thấy lại không thanh bình như thế.
Tiếng binh khí va chạm vang vọng khắp núi, tiếng chém giết nhau hoà cùng những tiếng kêu la thảm thiết khiến khung cảnh nơi đây trở lên hỗn loạn. Mỗi nơi Vấn Thiên bay qua đều thấy máu rơi đầy đất, xác người nằm ngổn ngang, kì lạ thay những người đang chém giết nhau kia đều mặc cùng một phục sức.
Vấn Thiên tiến đến đỉnh núi, những dãy kiến trúc san sát nhau dần hiện ra trước mắt, khung cảnh đẫm máu này hắn đã thấy rất nhiều lần rồi, ra vậy hôm nay hắn lại đến Minh Luân Tông. Hắn bay qua từng dãy kiến trúc, khung cảnh bên dưới vẫn thảm khốc như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/460991/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.