Hai thiếu niên bỗng dưng im lặng, chúng cứ đứng đấy mà nhìn những khúc tuyết dương trôi nhanh theo nước. Chúng cảm thấy cái gì mông lung. Rằng sông kia lại như thời gian trường hà, còn chúng chỉ là khúc gỗ nhỏ, trôi dạt về đâu chẳng thể nào tự thân chọn lấy.
Bất quá, sông có tận cùng, thời gian lại là vô cùng, gỗ vốn vô tri, con người lại là hữu ý, rốt cuộc biết dãy dụa mà trôi cùng thời gian. Chỉ là, trôi xa liền được, trôi đến bất tận, đất trời này khó dung. Bởi chẳng có gì là tồn tại mãi mãi khi đã trót mang lấy hình thù. Dù cho đấy là đất trời, dù cho đấy là tu hành giả viễn siêu, tất cả đều không thể nghịch dòng mà đi đến vô cùng.
Đất trời là thứ vô năng, chứa chấp những kẻ bất lực trong cái dục vọng tồn tại vô cùng của mình.
Tồn tại đôi khi cũng là bất lực, khiến cho những kẻ mang dục vọng song hành cùng thời gian, chỉ có thể đau khổ mà đợi chờ một cái hồi kết. Để rồi khi bị bất lực kia dồn đến tuyệt vọng, liền muốn hi sinh cả thế gian này để mà nhen nhóm khát vọng vĩnh sinh.
Chỉ là, thế gian này nay đã sắp lụi tàn, vậy mà khát vọng kia có lẽ...vẫn cứ là bất lực. Chứng minh cái đại đạo cao xa mấy ngàn năm vun đắp, phải chăng là một cái đường cụt.
Vấn Thiên sống còn vài năm, vẫn muốn sống tiếp nên không dám bất lực trước thời gian.
Huỳnh Chấn Vũ sống còn không biết bao nhiêu năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047355/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.