Trong trấn nhỏ có con đường nhỏ, trên đường nhỏ có cỗ xe ngựa nhỏ, trong xe ngựa nhỏ có một cái người...vừa chết đi sống lại.
Vấn Thiên rời khỏi Đế Đô cũng đã được hơn chục ngày. Vì lo sợ có người nhận ra kì quái, Huỳnh Chấn Vũ cùng Tiểu Hắc không quản ngày đêm mà đưa hắn rời xa khỏi cái nơi phồn hoa và cũng đầy nguy hiểm ấy.
Vấn Thiên tuy vẫn sống nhưng cái mạng cũng đã mất một nửa, nếu không phải vì cơ thể biến thái cùng một thân y lý của Huỳnh Chấn Vũ, Vấn Thiên không chắc mình còn có thể nằm đây. Bởi vì vết thương trên ngực hắn, pháp lực thẩm thấu quá kinh người.
Một kiếm của cường giả Thần cảnh không phải thứ Vấn Thiên có thể đón đỡ.
Vấn Thiên biết một kiếm ấy là của ai, cũng vì biết nên lúc này mới sinh ra cỗ khó chịu mà hắn không thường xuyên hiện hữu.
Kẻ mà hắn muốn giết lại mạnh mẽ tới mức như vậy, nó cứ quẩn quanh với cái tâm tình vốn đã bất định, liền khiến Vấn Thiên chịu đả kích rất lớn.
Vấn Thiên bỗng ho lên một tiếng, thương thế trong người hắn vẫn rất nghiêm trọng. Sau cơn ho ấy là cái mệt mỏi mà hắn trước kia chưa từng chạm đến, cảm giác của hắn đã sớm có lại, vì thế mà đau đớn càng trở nên phóng đại. Cũng may bản thân vốn đã quen thuộc đau đớn, thành ra cũng không đến mức vật vã không chịu nổi.
Vấn Thiên nhắm mắt, nghe được tiếng huyên náo nơi đường nhỏ tấp nập, nhưng thứ hắn lúc này để ý, là tiếng chân sốt sắng của Tiểu Hắc. Mấy ngày qua chạy vội chạy vã, thân đang mang đớn đau cũng chẳng màng nói năng, lại khiến con ngựa kia lo lắng.
Vấn Thiên khổ sở mỉm cười, nghĩ bản thân mình tàn tạ thế này, thật không muốn để ai tới nhìn mà lo lắng. Rồi hắn cũng đã hiểu, thứ hắn muốn đổi thay, nguy hiểm nhiều quá. Và tại sao, người cạnh bên lại muốn hắn quay về.
Một lần suýt chết sẽ gây ra sợ hãi, nhưng mà hai lần suýt chết, đủ để sinh ra cảm giác bản thân không chết được. Đấy vốn là một cái đánh lừa, cũng là một cái thay đổi về suy nghĩ.
Vấn Thiên đã hai lần suýt chết, nhưng vẫn không có niềm tin mình có thể tiếp tục như vậy. Thứ hắn đang sắp đối diện, hắn đánh không lại, ít nhất là ở hiện tại.
Bước qua khó khăn, có kẻ sẽ vun đắp ra ý chí, nhưng có kẻ khi nhìn nhận đến, lại là bất lực.
Vấn Thiên hắn bước qua được khó khăn, phần nhiều bởi vì may mắn.
Vấn Thiên sống được là nhờ có Huỳnh Chấn Vũ bên cạnh và...một kiếm kia của Hứa Niên. Nếu không, hắn đã chết, thậm chí là rất thảm.
Thiếu niên, vậy mà dâng lên bất lực.
Tiếng chân Tiểu Hắc bỗng vang động theo một tiết tấu khác, rồi có nắng vàng khẽ chiếu qua rèm che, Vấn Thiên từ từ mở mắt, thấy thân ảnh quen thuộc, khẽ cười.
- Huynh đói chưa?
Thanh âm quan tâm của Huỳnh Chấn Vũ nhẹ vang.
Vấn Thiên nhìn đến người thiếu niên tay đang cầm âu cháo, lòng vẫn là mang điều áy náy. Thân thụ thương thế này, cũng chỉ có thể nằm liệt một chỗ, sinh hoạt hằng ngày phải nhờ gã chăm sóc. Bất quá, Huỳnh Chấn Vũ không biết gì về phương diện ấy cả.
Bởi vì Vấn Thiên, nên gã mới trở thành một cái bảo mẫu bất đắc dĩ.
- Cũng hơi đói rồi!
Vấn Thiên nhẹ giọng đáp lời.
Huỳnh Chấn Vũ nhìn gương mặt vốn nhợt nhạt nay đã hồng thêm chút, không nhịn được mà cũng cười theo. — QUẢNG CÁO —
Nhìn Vấn Thiên thế này, Huỳnh Chấn Vũ cảm khái không thôi. Vấn Thiên dù đau đớn cũng chẳng nói lấy một lời oán than, lo chuyện bao đồng lại không thèm kể công kể khổ, thực sự hắn khâm phục, thậm chí là sùng bái.
Nhưng hắn vẫn thấy người ca ca này, vẫn quá “ngu ngốc”.
Vì một chuyện vốn không phải của mình mà bán đi nửa cái mạng, “ngu ngốc” như thế quả thực khiến người nhìn tới mà sinh bồi hồi xuýt xoa.
Huỳnh Chấn Vũ mở ra âu cháo, mùi thơm ngất ngây của thứ hương vị xa xỉ theo đó mà lan toả.
Vấn Thiên không thấy nhưng hắn biết đấy là cháo gì.
Trấn nhỏ này thuộc huyện Đông Xuyên, mà Đông Uyên nổi tiếng nhất là gà. Gà Đông Xuyên chắc thịt đậm vị, đến vua ngồi trong cung cấm thưởng qua cũng phải nhấc bút ngợi khen. Vì vậy, nó là đặc sản, cũng thật đắt tiền. Cháo gà Đông Xuyên, cũng là đắt tiền.
- Ta ăn cháo loãng liền được, sao phải bày vẽ mà tốn kém!
Vấn Thiên thì thào lên tiếng.
-Đệ là tiểu phú hào, chút tiền ấy chẳng thấm vào đâu. Dùng tiền mà có thể làm huynh mau khoẻ, có gấp trăm lần cũng vẫn là đương nhiên.
- Giống như ta đang ăn bám đệ.
- Chúng ta là huynh đệ!
Huỳnh Chấn Vũ có chút sốt sắng đáp lời.
Vấn Thiên cố mở to đôi mắt, nhìn đến người thiếu niên ấy, nhìn đến đầy thâm tình.
Đúng vậy! Bọn chúng là huynh đệ.
Nhưng mà, hắn giống như là đang lợi dụng, vì cái nền tảng nơi người thiếu niên này, thật sự to lớn.
Trận pháp kia hắn thừa biết không phải đồ thấp kém gì, thậm chí là trân phẩm trận pháp. Còn màn sáng chói loà kia nữa, là linh phù đỉnh cấp. Và còn bao nhiêu thứ khác, tất cả đều là Huỳnh Chấn Vũ cho không hắn.
- Những thứ kia thực sự rất xa xỉ!
Huỳnh Chấn Vũ biết Vấn Thiên nói đến cái gì, khẽ lắc đầu nói:
- Xa xỉ thế nào rốt cuộc cũng chỉ là công cụ, không phải để xuýt xoa, phục vụ ra lợi ích là nghĩa vụ của chúng. Giúp người thân thuộc đỡ phần gian nan, chúng mới coi như có ích.
- Đệ không tiếc sao?
- Đã là công cụ, tất nhiên kiếm lại được, đã là công cụ, liền mua được bằng tiền. Người cạnh bên mà chết, kiếm không được, mua càng không thể. Đệ thân là Luyện Dược Sư, không thiếu nhất chính là tiền. Đệ là kẻ cô đơn, thiếu nhất là người thân thuộc, có rồi mà không giữ được, đấy mới thực sự là tiếc nuối. — QUẢNG CÁO —
Huỳnh Chấn Vũ vừa nói vừa cười, đặt âu cháo sang bên, cẩn thận nâng người Vấn Thiên dậy. Xong xuôi tất cả, lại cầm lên, tay lộ quang mang phủ lên âu cháo, liền bớt đi mấy phần nóng bỏng.
Rồi...bón cho Vấn Thiên ăn.
Huỳnh Chấn Vũ bón có chút vụng về nhưng cũng đủ cẩn thận để hoàn thành trọn vẹn cái công việc mà hắn trước kia chưa từng tiếp xúc.
Vấn Thiên im lặng mà ăn, biết chẳng thể nói gì thiếu niên ấy, gã cũng cứng đầu như hắn vậy.
Nhìn Huỳnh Chấn Vũ bón cháo cho mình, Vấn Thiên thật sự cảm thấy ấm áp. Ấm áp bởi cái tình cảm trong ấy, ấm áp cả vì, cố gắng của người vinh hoa.
Huỳnh Chấn Vũ là con nhà tông, nhìn qua liền biết. Cũng vì thế, gã cũng giống như bao vị tiểu thư công tử khác, đều để người chăm, không biết chăm người. Huỳnh Chấn Vũ mặc dù không đến nỗi quá thụ động trong việc chăm sóc bản thân nhưng để săn sóc người khác, quả thật gã không biết gì.
Mấy ngày đầu Vấn Thiên chữa thương, vì lo sợ theo dõi, phải chui bờ rúc bụi, thành ra cũng không thể ở nơi tấp nập mà ăn ở. Cũng vì thế, Vấn Thiên dù trọng thương vẫn phải cố gắng gượng mà chỉ bảo thiếu niên kia phải làm gì, lấy nước ra sao, nấu cháo thế nào, đều phải hướng dẫn. Ngay cả việc bón cho Vấn Thiên ăn, cũng phải dăm ba hôm mới coi là tạm được.
Nhưng thiếu niên ấy quả thật đủ kiên nhẫn, cũng cố gắng hết mình cho cái công việc bé con mà gã chưa từng nghĩ mình phải động đến. Gã đã làm, làm đến rất tốt. Gã làm tất cả chỉ vì Vấn Thiên.
Cháo hôm nay, mùi vị tốt hơn mọi ngày, nhưng mà...không ngon bằng. Mọi khi, cháo đều là Huỳnh Chấn Vũ nấu, vị hơi tệ, vẫn là rất ngon.
...
Giờ đã ban trưa, người cũng đã vãn, thanh âm nơi phố nhỏ ít đi vài lời huyên náo.
Bọn chúng đi cũng đã chục ngày đường, hôm nay dừng ở đây một lúc, coi như là nghỉ ngơi, cũng để làm chút sự tình.
Vấn Thiên tựa bên cửa sổ, dưới bóng đa xanh, cố gắng ngửa cổ mà nhìn lên bầu trời. Hắn cũng chẳng nhìn lâu, đầu lại khẽ tựa vào thành, liếc nhìn thanh Thủy Kiếm đang bình tĩnh trên lưng Huỳnh Chấn Vũ, nổi chút tâm tình khẽ hỏi:
- Đệ hỏi được người ta không?
Huỳnh Chấn Vũ đang nhắm mắt đả toạ, nghe thấy mắt khẽ mở, làm ra vẻ khó chịu nói:
- Đệ đang tu luyện, huynh có hỏi thì sau đi.
Vấn Thiên cười nhếch mép, mắt nhìn vào khuôn mặt vẫn khó chịu ấy, giễu cợt:
- Linh khí còn uể oải không muốn chui vào người, tu luyện cái quái gì!
Huỳnh Chấn Vũ nghe xong cười lớn, biết cái trò của mình bị Vấn Thiên bắt tỏng, vội trả lời:
- Biết là không lừa được huynh mà! Còn chuyện đó, đệ hỏi rồi, người ta nói Khai Thiên phủ bên kia có ngọn núi tên Giả Bạch, nhìn xa là trắng phủ, đến gần lại chẳng khác gì ngọn núi bình thường, rất giống với mô tả.
- Chúng ta đến thử xem.
Vấn Thiên vui vẻ cất lời. — QUẢNG CÁO —
- Nơi ấy thật sự là sơn môn của Kiếm Thủy Môn sao?
- Đặc biệt như Tuyết Dương xác thực rất ít. Hỏi thăm nhiều mà cũng chỉ nghe đến ngọn Giả Bạch kia có điều tương tự, khả năng sơn môn nơi đó là rất cao.
- Vậy thì đi sớm thôi!
...
Thái dương cất cao đến lưng trời, ánh nắng chói chang vẫn điềm nhiên rọi chiếu đại địa khốn khổ.
Nơi chân núi của một ngọn núi cao, có hai thiếu niên cùng một con ngựa gầy đứng đó mà ngẩng đầu nhìn.
Đi đến hơn chục ngày đường rốt cuộc đến được Giả Bạch sơn, quãng đường tuy không phải là ngắn nhưng được Tiểu Hắc hăng hái kéo đi, vậy mà chúng tiết kiệm được phân nửa thời gian.
- Nơi đây đúng chứ?
Huỳnh Chấn Vũ tò mò hỏi Vấn Thiên đang đứng bên cạnh.
Vấn Thiên không lập tức trả lời. Khẽ lách người khỏi cánh tay của Huỳnh Chấn Vũ vẫn đỡ hắn từ nãy tới giờ. Rồi cho tay xuống thắt lưng, vung mạnh một cái.
Giữa không gian có bóng kiếm mơ hồ, đi như thiểm điện, về như sao rơi.
Vấn Thiên nhìn đến phiến lá xanh được kiếm kia cuộn về, cầm lên, đưa đến ánh nắng vẫn chói chang.
Màu lá xanh biếc dần dần hoá trắng, cho đến toàn bộ toàn là màu trắng.
Vấn Thiên khẽ mỉm cười, nhẹ nói:
- Đúng là Tuyết Dương, chúng ta đến nơi rồi!
Dù từ xa đã nhận ra điều quen thuộc trên ngon núi này, Vấn Thiên vẫn cẩn thận xác nhận một phen.
Huỳnh Chấn Vũ hiếu kì cầm lấy phiến lá trên tay Vấn Thiên, lại thấy nó về xanh biếc, lại đưa ra ánh nắng, cái trong trắng kia lại hiện. Thầm cảm thán:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]