Hắc y nhân xoay tròn không chỉ tại một vị trí, gã liên tục thay đổi phương vị. Ảo diệu một nỗi, cả người hắn chưa từng một lần hãm xuống mặt bùn.
Hứa Niên than thầm, hắn chắc chắn mặt đầm này cũng không chỉ có một tảng đá như kia, có lẽ là rất nhiều. Và tên kia, biết tất cả và...nhớ tất cả.
Cái tử cục này, gã phàm nhân ấy quả thực đủ tâm đắc.
Kiếm trong tay Hứa Niên tuy đang thủ thế, hoàng mang duy trì vẫn là ổn định.
Cơn mưa kiếm kia liên miên không dứt. Tuy chưa thể gây đến thương tổn chí mạng nhưng cũng đủ khiến Hứa Niên bị áp chế đến không thể xoay mình.
Đột nhiên, cái tiết tấu như đã vào khuôn khổ ấy lại thay đổi, sự mạnh mẽ lại tăng thêm một tầng.
Hứa Niên mệt nhọc nhìn đến, thấy một bóng kiếm thứ năm mơ hồ ẩn hiện.
“Giống thật!”
Hứa Niên thầm cảm khái.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận cái tư vị quen thuộc đã quên từ lâu.
Rốt cuộc, Hứa Niên buông ra chống đỡ, chân ngã nghiêng, cả người cứ thế ngã xuống đầm nước.
Theo cú ngã ấy, tất cả công kích dừng lại.
Hứa Niên ngỡ mình sẽ bị kiếm kia đâm chết.
Vậy mà không.
Hứa Niên lồm chồm bò dậy, nhìn đến năm thanh đoản kiếm đang lơ lửng ngay trước mặt mình, tùy thời mà đâm đến. Rồi lại mang đầy động rung mà nhìn đến kẻ vẫn đang đứng yên kia.
Có thể từ một môn kiếm pháp thuần kiếm đỉnh cao, suy diễn ra hình thái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047331/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.