Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con

– Nam nhân không phải là dùng dáng người, chiều cao, khí lực mạnh hay yếu, dung mạo tuấn tú hay xấu xí để phân biệt mà là phải có tấm lòng bao dung cả thiên hạ, một bờ vai vững chãi cho người thương yêu, chống đỡ cả bầu trời cho gia đình, hết lòng tín nghĩa với bạn bè, đã hứa thì phải giữ lời, đội trời đạp đất, trong sáng vô tư. Nam nhân là gánh vác, là có trách nhiệm. Lãnh công tử, ngươi thấy sao?
*Tên chương là hai câu thơ trong bài thơ Tây tái sơn hoài cổ của Lưu Vũ Tích, xem thêm tại đây
Một chiếc kiệu nhỏ và đoàn người trong chốc lát đã đi tới Quan Mai các. Lầu trên lầu dưới đang ngát hương trà. Lão chưởng quầy đang tiễn khách thấy Liễu Mộ Vân và Hướng Bân cùng nhau đi vào, lòng không khỏi có chút nghi hoặc, vội vui vẻ bước lên đón. Lúc này, trên lầu truyền đến những tiếng cười lớn, Liễu Mộ Vân chần chừ dừng lại.
–         Không có việc gì, các bằng hữu của ta đều luôn như vậy, không câu nệ tiểu tiết.
Sợ hắn sẽ chạy trốn, Hướng Bân vươn tay ôm hắn lại, trong mắt như đang nhìn vật chí bảo trong thiên hạ.
–         Đi thôi!
Lời nói ấm áp của Hướng Bân khiến Lão chưởng quầy không nhịn được nhìn lén họ vài lần, lòng vẫn rất vướng mắc, luẩn quẩn không thể trả lời nổi.
Nhẹ bước lên lầu, trên lầu chỉ có hai bàn khách, một bàn ăn mặc như gia đinh, xem ra là tùy tùng đi theo. Bàn khác là ba vị công tử ăn mặc sang trọng, nghe thấy tiếng bước chân vang lên thì cùng quay người lại chào đón.
–         Hướng huynh, hôm nay ngươi đến chậm, rốt cuộc là vì cớ gì?
Một vị công tử ồm ồm hỏi.
Hướng Bân cao giọng cười lớn, đẩy Liễu Mộ Vân đằng sau lên:
–         Vì đi đón Mộ Vân nên bị muộn một chút. Nhưng mọi người sẽ không thất vọng đâu, đây là nghĩa đệ ta mới kết giao – Liễu Mộ Vân. Mộ Vân, lại đây, đây là ba vị huynh đệ tốt của ta, đều là những người đại danh vang xa, đệ xem, vị mặt râu xồm này là con của đương kim tướng quốc Lãnh Như Thiên, vị trông nho nhã ngồi  bên tay trái kia là tân khoa Trạng nguyên Vệ Thức Văn, Thức Văn, tên cũng như người đúng không! Vị bên phải vẻ mặt lạnh lùng này là con độc nhất của gia đình giàu có nhất kinh thành – Tề Di Phi.
Khuôn mặt như bạch ngọc của Liễu Mộ Vân nhất thời xanh mét, đầu như có vạn con ong chui vào, tai ong ong. Thanh Ngôn ở bên suýt thì hét lớn, mắt phun ra ngọn lửa giận dữ nhìn thẳng vào Tề Di Phi. Liễu Mộ Vân khẽ cười khổ, thầm nghĩ: Hướng đại ca nói thế giới nói to thì to, nói nhỏ thì nhỏ, vì sao khi nên lớn thì nó lại nhỏ thế này? Vị Tề công tử trước mắt này, là hắn – người từng nói mười năm sau muốn cùng mình ngắm mai. Tuy rằng mấy năm không gặp nhưng năm tháng không để lại dấu vết gì trên người hắn, ngoài mấy phần thành thục, thâm trầm hơn. Ông trời để cho hắn xuất hiện khi kì hạn mười năm sắp hết là vì cớ gì? Đây là vòng luẩn quẩn gì chứ? Liễu Mộ Vân lắc lắc đầu, cố hết sức để mình không ngã xuống, cứng ngắc cười cười, thi lễ vô cùng tao nhã để che đi sự bối rối.
–         Hướng huynh, ngươi có thêm vị nghĩa đệ thanh tú như vậy từ khi nào?
Lãnh Như Thiên lanh mồm lanh miệng nghi hoặc hỏi.
–         Được nửa tháng rồi, duyên phận thật kì lạ, Mộ Vân?
Hướng Bân gọi một tiếng, Mộ Vân lúc này thật lạ, xa cách lễ độ, cả người như có thêm một bức tường bao phủ. Vệ Thức Văn rót hai chung trà, Hướng Bân đón lấy:
–         Nào, Mộ Vân, làm ấm tay nào.
–         Trời ơi, ngươi có phải là nam nhân không, còn phải để người chiếu cố?
Lãnh Như Thiên liếc mắt hỏi, vẻ mặt khinh thường. Mọi người đang ngồi đều cả kinh, Thanh Ngôn đi theo sau hoảng sợ tới toát mồ hôi lạnh.
Hướng Bân đang định giảng hòa thì Liễu Mộ Vân ngồi bên đã khẽ cười:
–         À, Lãnh công tử, Mộ Vân không hiểu, hôm nay đến là muốn thỉnh giáo, nam nhân thế nào mới gọi là nam nhân thực sự?
–         Thân hình cao lớn, giọng nói vang dội, oai vũ bất khuất!
Lãnh Như Thiên ồm ồm đáp lời.
–         Thì ra cái đó gọi là nam nhân sao?
Liễu Mộ Vân trào phúng khẽ hừ một tiếng:
–         Thường nghe người ta nói, ở phương Bắc xa xôi, nơi có băng tuyết có một loại gấu rất lớn, tiếng vang dội, dũng mãnh vô địch. Lãnh công tử, ngươi chắc chắn đó nam nhân mà ngươi nói chứ không phải gấu chứ?
–         Ngươi, ngươi…
Lãnh Như Thiên rít gào nhưng lại không thể phản bác. Vệ Thức Văn không nhịn được cười lớn, Hướng Bân híp mắt, Liễu Mộ Vân như vậy rất lạ. Tề Di Phi thì bình thản, lạnh lùng nhìn tiểu công tử yếu ớt trước mặt.
–         Vậy ngươi nói thế nào mới là nam nhân? Lãnh Như Thiên không cam lòng truy vấn.
Liễu Mộ Vân khẽ nhấp một chung trà, phất tay áo rồi từ tốn ngồi xuống:
–         Nam nhân không phải là dùng dáng người, chiều cao, khí lực mạnh hay yếu, dung mạo tuấn tú hay xấu xí để phân biệt mà là phải có tấm lòng bao dung cả thiên hạ, một bờ vai vững chãi cho người thương yêu, chống đỡ cả bầu trời cho gia đình, hết lòng tín nghĩa với bạn bè, đã hứa thì phải giữ lời, đội trời đạp đất, trong sáng vô tư. Nam nhân là gánh vác, là có trách nhiệm. Lãnh công tử, ngươi thấy sao?
–         Ta… ngươi…
Lãnh Như Thiên giận tới độ mũi bốc khói nhưng lại không thể nói gì phản bác lại, mặt lúc trắng lúc hồng:
–         Xem như ngươi lợi hại, vậy Liễu công tử, đôi vai mảnh khảnh của ngươi đã làm ăn được cái gì, tuổi nhỏ như vậy có thể chứa được mấy phần thiên hạ, đừng nói là bây giờ vẫn còn đang trốn trong lòng mẫu thân, không ốm nhưng vẫn làm nũng đấy chứ!
Liễu Mộ Vân cười nhẹ không đáp nhìn Hướng Bân ở bên. Hướng Bân chu đáo thay chung trà ấm cho hắn, lại cười nói:
–         Các vị còn không biết, Mộ Vân chính là phường chủ thần bí của Tầm Mộng phường đó.
Một lời chấn động, Tề Di Phi còn che giấu được, Lãnh Như Thiên và Vệ Thức Văn đều thất sắc, cùng chỉ vào Liễu Mộ Vân:
–         Hắn? Chủ nhân Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các? Còn trẻ như vậy?
Liễu Mộ Vân chẳng hề tự đắc, hơi cười khổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời dần lặn về tây, mặt hồ lấp lánh ánh sáng rực rỡ, núi xa trông thật mông lung, hương mai cũng như dần phai nhạt.
–         Cuối cùng ta đã hiểu được vì sao Hướng huynh lại cao hứng như vậy rồi.
Lãnh Như Thiên là người thẳng tính, nhanh giận nhanh vui.
–         Liễu công tử, hôm ta xem như ta được mở rộng tầm mắt, từ nay về sau quả thực không dám coi thường người khác. Ngươi mới 16, 17 thôi đúng không, gây dựng được gia nghiệp lớn như vậy, thực sự là rất giỏi!
–         Mưu sinh thôi.
Liễu Mộ Vân thản nhiên đáp:
–         14 tuổi xây dựng Tầm Mộng phường, 16 tuổi gây dựng Tầm Mộng các, được mọi người trong kinh thành thương yêu mới có được ngày hôm nay.
Vệ Thức Văn xua tay:
–         Không đúng, nữ tử trong kinh thành đều luôn kiêu ngạo, tự hào khi được mặc hỉ phục của Tầm Mộng phường, ta từng có vinh hạnh nhìn thấy vài bộ, quả là phong cách bất đồng, rất hòa hợp với dung mạo, dáng người của mỗi người, đúng là suy nghĩ độc đáo, chu toàn. Đó không chỉ là một bộ xiêm y mà là một tác phẩm. Mỗi nghề đều có trạng nguyên, ngươi là Trạng Nguyên cũng còn là chưa đủ. Nhìn ngươi mảnh mai như vậy, thực sự không dám nghĩ.
Lãnh Như Thiên ở bên buồn bực nói:
–         Liễu công tử cũng thật có diễm phúc, kết giao với rất nhiều mỹ nhân.
Mấy nam nhân đều mỉm cười, Liễu Mộ Vân quay người qua, vẻ mặt không đồng ý:
–         Quả đúng là mỹ nữ như mây nhưng Liễu mỗ tuy không phải là thánh nhân thì cũng vẫn không có hứng thú với ý trung nhân của người khác.
Tề Di Phi vẫn không lên tiếng đột nhiên mở miệng:
–         A, Liễu công tử cũng sắp đến tuổi trưởng thành, lòng yêu thương mỹ nhân phương nào?
Nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ, lãnh khốc kia, Liễu Mộ Vân cười đến khuynh thành:
–         Tuy rằng ta còn chưa có người thương yêu nhưng nếu ta yêu thương một ai thì sẽ dùng cả thể xác lẫn tinh thần, dùng tất cả tình yêu để quý trọng, che chở, chờ mong nàng lớn lên, trưởng thành xinh đẹp như hoa, không để nàng phải chịu chút tủi nhục, thương tổn nào, ta sẽ chỉ nhìn về phía nàng mà thôi.
Hai người nhìn nhau, không ai chịu quay mặt đi. Liễu Mộ Vân thoáng cười trào phúng rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
–         Liễu công tử, nam nhân không nên như vậy. Trên đời biết bao mỹ nữ, lòng ôm chí lớn như chúng ta sao có thể chỉ dung một người, nam nhân phải bác ái.
Lãnh Như Thiên khẽ vuốt râu:
–         Đêm nay chúng ta sẽ dẫn ngươi đến Hải Đường viện uống rượu, cho ngươi mở rộng tầm mắt, về sau sẽ không nghĩ như vậy nữa.
–         Đúng thế, trăng trên trời cao, phù dung trong trướng, nhuyễn ngọc ôn hương, men rượu nồng, ánh đèn như bướm, mỹ nhân như ngọc. Đêm tuyệt vời như vậy quả thực không nên để phí. Mộ Vân chúc các vị chơi vui vẻ. Ở nhà còn có mẹ già đang ốm, Mộ Vân không dám ở bên ngoài quá lâu, ta xin cáo từ!
Đứng dậy, hơi thi lễ rồi gọi Thanh Ngôn, hai chủ tớ cùng xuống lầu.
Hướng Bân không đuổi theo, nhíu mày nhìn theo bóng dáng yếu ớt đang xuống lầu. Hôm nay, dường như Mộ Vân đã quên vị đại ca này là hắn. Biểu hiện khi nãy của hắn không giống một đứa trẻ mà rõ ràng đó là một con nhím đang xù lông, thật là lạ. Vệ Thức Văn, Lãnh Như Thiên đều tiếc nuối, vừa mới kết bạn được với vị phường chủ Tầm Mộng phường đặc biệt như vậy nhưng lại không thể trò chuyện cho thỏa thích. Ở bên, Tề Di Phi đột nhiên chắp tay:
–         Chư vị, ta cũng có việc phải đi trước, sau này đến nhà, tiểu đệ nhất định sẽ đón tiếp các vị chu đáo nhất.
Không đợi đáp lại đã vội vàng đi xuống lầu. Vệ Thức Văn và Lãnh Như Thiên nhìn nhau khó hiểu rồi lại nhìn nhìn Hướng Vương gia. Vẻ mặt hắn thần bí như kia là sao, chẳng lẽ hôm nay không nên ra ngoài du ngoạn, ai cũng lạ, đúng là!
Thanh Ngôn vui vẻ khoác áo choàng giúp công tử, sau lưng đột nhiên có tiếng người thở nhẹ:
–         Liễu công tử!
Quay đầu nhìn lại, Tề Di Phi đang vội vàng đến gần. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Mộ Vân biến đổi, lãnh đạm trả lời:
–         Chúng ta không cùng đường, Tề công tử, Thanh Ngôn?
Thanh Ngôn ở bên sớm đã choáng váng vội lấy lại tinh thần, lấy áo choàng bọc người hắn lại. Lúc này, hoàng hôn đã phủ quanh, khí lạnh bức người. Liễu Mộ Vân rùng mình một cái rồi vén rèm kiệu mà đi.
–         Liễu công tử xin dừng bước!
Tề Di Phi vươn tay ngăn lại.
Lấy lại tinh thần, hắn xa cách xoay người lại:
–         Có việc gì sao, Tề công tử?
–         Trước kia chúng ta đã từng gặp sao, Liễu công tử?
Liễu Mộ Vân đã cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, dường như Liễu Mộ Vân còn có thành kiến với mình, từ lúc đầu tiên nhìn thấy. Hắn vẫn luôn nghĩ, chủ nhân Tầm Mộng phường là ai?
Trong bóng tối, khuôn mặt thanh tú của Liễu Mộ Vân hiện lên nỗi đau không dễ phát hiện nhưng lập tức lại khôi phục sự bình tĩnh, ôn hòa mỉm cười:
–         Nếu Tề công tử là đại mỹ nhân thì còn có thể. Trước hôm nay, nam nhân ta gặp chỉ đếm trên đầu ngón tay, có lẽ là vì đặc thù công việc! Hơn nữa người xuất chúng, vĩ đại như Tề công tử đây, Mộ Vân gặp thì sẽ không quên được. Tề công tử, ai dám quên?
Tề Di Phi vô cùng tin tưởng, Liễu Mộ Vân biết mình. Nhìn vẻ khách khí như vậy nhưng lời nói như có gai, vô cùng xa cách. Nhưng nếu đã nói không ai dám quên hắn thì một tiểu tử này cũng sẽ không quên hắn được.
–         Sắc trời còn sớm, chúng ta cùng đi được không?
Thanh Ngôn không chịu nổi, xông lên trước:
–         Vị công tử này, thời tiết rất lạnh, thể chất công tử nhà ta rất yếu, hôm nay đến đây thôi, ngày sau lại gặp lại.
Liễu Mộ Vân không trả lời, để Thanh Ngôn đỡ vào trong noãn kiệu, đoàn người biến mất trên con đường núi, chỉ để lại một mình Tề Di Phi đang ủ rũ.
Trên lầu, một đôi mắt sâu thẳm đã nhìn rõ cảnh này.
Rèm kiệu vừa khép, nước mắt Liễu Mộ Vân đã theo má rơi xuống, tay nắm tay Thanh Ngôn vẫn run run. Hắn hận mình quá ngốc, hôm nay còn lặng lẽ chờ mong Tề Di Phi sẽ nhận ra hắn, không, là nàng. Mười năm, quá dài, ai nguyện ý đi giữ lời hứa với một đứa trẻ, hắn đã quên nàng rồi, chẳng phải thế sao? Hôm nay, nàng lấy thân phận Liễu Mộ Vân để quen biết với hắn, để hắn nhìn chăm chú thì cũng có làm sao, có thể chỉ trích, có thể truy hỏi sao? Không thể, hắn vẫn là Tề công tử tiêu sái, siêu phàm, nàng vẫn chỉ là Liễu Mộ Vân một mình gánh vác cả gia đình, sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Tất cả chỉ là ông trời đang trêu đùa mà thôi.
Một đường gió lạnh, một đường hối tiếc, choáng váng nặng nề, cũng chẳng biết qua bao lâu, kiệu đã vào đến Liễu viên.
Dưới ánh trăng, Liễu viên vẫn luôn yên tĩnh như vậy, vốn là đã rất ít người, đa số còn là nữ nhân, trời đông giá rét, đêm vừa buông xuống thì đã đều vội trốn vào phòng làm chút việc thêu thùa rồi lại đi ngủ. Hôm nay đã rất muộn, Liễu Mộ Vân xuống kiệu rồi, cửa phòng cũng chỉ có Liễu Tuấn đang lo lắng, bất an đi đi lại lại, đèn trong phòng mẫu thân đã tắt. Liễu Tuấn nhìn Liễu Mộ Vân, nhìn gương mặt tái xanh của hắn, vừa định mở miệng thì lại thấy Thanh Ngôn ở đằng sau đang lặng lẽ lắc lắc đầu nên lại nuốt xuống.
–         Công tử, trong phòng bếp vẫn còn canh nóng, uống một bát cho ấm người được không? Người bị lạnh quá rồi!
Liễu Tuấn muốn gọi đầu bếp.
Liễu Mộ Vân khó nhọc mỉm cười:
–         Không cần, ban ngày có lẽ ta ăn nhiều nên giờ còn chưa đói. Thanh Ngôn, ngươi đi ăn chút gì đi! Đừng lo cho ta, ta mệt mỏi rồi, đi nghỉ trước đi.
Không đợi Thanh Ngôn trả lời đã đi dọc theo con đường tuyết đọng đến tiểu lâu của mình.
Bóng dáng của nàng bị cây cối che khuất rồi Liễu Tuấn mới quay đầu hỏi:
–         Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, tiểu thư như mất hồn vậy.
Thanh Ngôn ngồi xuống ghế, vừa thở dài vừa lắc đầu:
–         Hôm nay chúng ta gặp Tề công tử. Hắn không nhận ra tiểu thư, chắc hẳn là tiểu thư rất khó chịu đó. Ông trời đúng là không có mắt!
Liễu Tuấn thở dài một hơi, tiểu thư đáng thương, đổi lại là ai khác thì cũng sẽ không chịu nổi thôi, Tề công tử kia đúng là có mắt không tròng! Hắn cũng biết, tiểu thư đi được đến ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.