*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Tan triều, Vệ Thức Văn hòa vào dòng người đi ra cửa cung. Hôm nay nghị sự hơi lâu, sắc trời đã âm trầm, các cung điện đã dần sáng ánh nến, người trong phủ thấy hắn đi ra thì vội nâng kiệu lên đón. Hắn vừa vén rèm kiệu thì đã nhìn thấy một bóng dáng cô đơn cưỡi ngựa đi qua.
“Hướng huynh?” Vệ Thức Văn gọi theo bản năng. Sắp đến Tết rồi, vẻ mặt ai cũng vui vẻ, chỉ riêng Hướng vương gia là như biến thành con người khác, cả ngày mặt nặng mày nhẹ không nói được lời nào.
Hướng Bân xiết dây cương, nhìn thấy là Vệ Thức Văn thì hỏi: “Thức Văn có chuyện gì sao?”
“Trời lạnh thế này vì sao huynh còn cưỡi ngựa?”
“À, cưỡi ngựa đi nhanh hơn!” Mấy hôm nay chẳng biết Hướng Toàn đi đâu, tìm cũng không thấy. Đột nhiên mất tin tức về Mộ Vân khiến hắn lo lắng vô cùng, ngày nào cũng chỉ mong sớm về phủ để gặp Hướng Toàn, hỏi cho ra lẽ.
“Hướng huynh, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?” Vệ Thức Văn lo lắng nhìn thoáng qua Hướng Bân, hắn như bị ai lấy đi hồn phách vậy.
“Không có, Thức Văn, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước đây.” Không đợi hắn trả lời, Hướng Bân đã thúc ngựa bỏ đi không còn nhìn thấy bóng dáng.
“Đúng là nhanh, vội làm gì vậy không biết?” Vệ Thức Văn lầu bầu, bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-nhu-mai/1902045/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.