- TA ĐÃ ĐẾN ĐÂY RỒI, SẼ KHÔNG RỜI ĐI NỮA -
Từ Diễn cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi lại nhìn tim, lặng lẽ nói nhỏ: Đã nhiều năm thế rồi, mà Bệ hạ vẫn cứ... vẫn cứ vô sỉ như thế.
Ngày xuân nắng gắt chói chang, Bệ hạ và tam tiểu thư cứ đứng đối diện nhau như vậy, một người khí thế lẫm liệt nhưng đã sớm ủ mưu trong lòng, còn người kia thì có vẻ là đã choáng váng đến mức không dễ gì bình tâm lại trong phút chốc.
Bệ hạ mỉm cười cong cong khoé môi, dễ gì mà dấu được.
Chậc.
Tam tiểu thư chau mày, cảm thấy chính mình lại mắc mưu nữa rồi.
Mà Bệ hạ căn bản còn không cho nàng thời gian suy nghĩ, hắn hỏi nàng có nghỉ ngơi tốt hay không, còn nói, nếu nàng trở về thành sớm hơn thì cũng có thể nhanh chóng nghỉ ngơi tịnh dưỡng thêm.
"Trở về đô thành, trước tiên ta sẽ an bài cho nàng trú lại ở nhà anh họ nàng, chị dâu của nàng giờ đã có thêm Lân Nhi, chỉ sợ là nàng còn chưa kịp biết, như vậy cũng xem như là có cớ để trở về thành." Bệ hạ nói, đưa tay đỡ nàng lên xe ngựa.
Khoảng thời gian trước đó Bệ hạ đã khôi phục chức danh của Chúc Vanh, bổ nhiệm làm Quang lộc đại phu*, khiến cho người trong triều sôi nổi nghị luận một phen.
*Quang lộc đại phu: Một chức quan có từ đời nhà Hán, làm chưởng nghị luận, đến đời nhà Minh, nhà Thanh được nâng lên hàm chánh nhất phẩm, là bậc cao nhất trong các quan văn. Tương đương với chức cố vấn bây giờ. (Theo từ điển Hán Nôm)
Quả nhiên tam tiểu thư đã bị lời này khiến cho quên đi chuyện cũ, ngạc nhiên hỏi lại, "Chị dâu ta đã có thai khi nào vậy? Không một tin tức nào được truyền tới Hoán Dương."
Bệ hạ khom lưng, chen vào cùng một xe ngựa với tam tiểu thư, thong dong ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Chị dâu nàng thân thể yếu ớt, khi đó đô thành không được yên ổn, chỉ sợ là không thể giữ lại đứa con, nên không đành lòng để nàng lo lắng."
Niệm Xuân và Thính Hạ lén nhìn nhau, cô cô tôi tôi, bởi trong lòng hai người đều nói tiểu thư như vậy đã rất tốt rồi, thế nhưng lại có sự xuất hiện của Bệ hạ. Tam tiểu thư từ nhỏ đã không có nhiều suy nghĩ sâu xa thấu đáo như Bệ hạ, sau này đại hôn đã tổ chức xong, cả hậu cung to lớn như vậy, tiểu thư nên làm thế nào mới tốt được đây.
Nghĩ đến đây, hai người đều có chút đau lòng, Hầu gia và phu nhân tình cảm mặn nồng, cả đời chung thuỷ, tiểu thư vẫn luôn rất ngưỡng mộ điều này, tất nhiên cũng sẽ trông mong vào một đoạn nhân duyên như thế.
Hai người khom lưng lui ra phía sau, leo lên chiếc xe ngựa kéo hành lý.
Cuối cùng Từ Diễn cũng không cần một tấc không rời bên cạnh xe ngựa nữa, chung quy cũng đã đưa được tam tiểu thư bình yên trở về.
Chặng đường này, thật lắm gian nan.
Cũng thật khó lường.
Hắn phóng ngựa nhanh về phía trước, đến hàng đầu của đoàn ngựa quân rồi phất tay ra lệnh: "Trở về thành!"
Từ Diễn lặng lẽ tính toán, Chúc Vanh hiện đang ở tại Bắc Tứ Hồ Đồng, vốn là nhà cũ của Thừa tướng tiền triều, nơi đó có sân nhà độc đáo thanh nhã, đoán chừng tam tiểu thư ở sẽ quen. Nhưng Bệ hạ lại sẽ phải nhọc lòng riêng, cái người này vẫn luôn cảm thấy những nơi khác không đủ tốt, chỉ có giữ người ở lại bên cạnh mình mới là thoả đáng nhất.
Đây là bệnh, Từ Diễn tạm thời gọi nó là...
Bệnh tương tư!
Tam tiểu thư ở Hoán Dương vẫn luôn quanh quẩn trong nhà, hằng ngày trôi qua yên ổn mà tự tại.
Nhưng Bệ hạ lại cảm thấy cuộc sống của tam tiểu thư quá mức nhàm chán, mật thám do hắn sai đi tìm hiểu quay trở về báo cáo lại, tam tiểu thư mỗi ngày đều thích đọc sách.
Bệ hạ nói e là do không có ai bên cạnh bầu bạn cùng nàng, nên chỉ có thể đọc sách giải sầu.
Hắn cảm thấy tam tiểu thư cũng thật làm biếng, hiếm khi đi lại đây đó, nếu có hắn ở đấy, nhất định sẽ thường dẫn nàng ra ngoài chơi.
Trong nhà tam tiểu thư có nuôi một đứa nhỏ, chính là một con chim béo thích mắng thích chửi người khác, thường ngày vẫn luôn lấy việc đó làm chuyện vui vẻ, chỉ khi nào nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ đi ngang qua mới cố mở họng khen một câu: tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân.
Khi đó Thái tử Lý Văn Huyên nghe thế liền nói, "Sau này mang nó về trong cung, nhìn thấy Cô liền kêu một tiếng mỹ nhân, thế thì còn ra thể thống gì."
Từ Diễn lại một lần nữa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chửi một cách thầm lặng: Điện hạ sinh ra quả thực xuất chúng hơn người, nhưng cũng không biết khiêm tốn là gì.
Huống chi, còn chưa biết có thể đón người về hay không, chưa gì đã nói đến chuyện khác!
Tuy là tam tiểu thư nói trở về Hoán Dương gìn giữ đạo hiếu, nhưng sau này nếu nàng có nghĩ lại, muốn gả vào một gia đình khá giả nào đó, đương nhiên Thánh thượng cũng sẽ vui vẻ đáp ứng, đến lúc ấy, Điện hạ cũng không thể nào chạy đi cướp tân nương được, thật sự mất hết thể thống rồi.
Tam tiểu thư còn nuôi thêm một con mèo nhỏ, là giống mèo ô vân đạp tuyết*, vô cùng hoạt bát năng nổ, mỗi ngày đều cùng ăn cùng ở với tam tiểu thư. Bệ hạ nghe vậy cũng không vui, hỏi cho bằng được xem mèo kia là đực hay cái.
*Ô vân đạp tuyết (mây đen đạp tuyết): là giống mèo hiếm, toàn thân đều màu đen, chỉ có bốn chân là màu trắng.
Sau khi biết mèo kia là con đực, Bệ hạ lại càng bất mãn, nhưng sau đó lại tìm một con mèo thuộc giống ô vân đạp tuyết khác, là một con mèo cái có cử chỉ thẹn thùng ái ngại, hắn gọi tên mật thám kia lại rồi hỏi, "Có giống với con mèo của nàng không?"
Mật thám dựa theo sự thật mà trả lời, "Không oai hùng bằng mèo của tam tiểu thư, nhưng lại ngây thơ chất phác hơn, mỗi con mỗi khác."
Bệ hạ nghe xong liền cho người giữ con mèo kia lại, hiện giờ một mình nó đã độc chiếm hết cả Đông cung, được cung phụng như vàng như ngọc, tất cả thị nữ và nội quan đều mở to mắt mà che chở nó, chỉ sợ miêu điện hạ nổi cơn cáu kỉnh. Bởi người người đều rõ, miêu điện hạ kia sau này chính là phu nhân của con mèo mà tam tiểu thư nuôi.
Ngay cả thú cưng cũng phải có đôi có cặp, Bệ hạ e là ngốc mất rồi.
Xe ngựa cứ chầm chậm mà đi về phía trước, đoàn quân Linh Võ Vệ mạnh mẽ oai hùng cũng vì thế mà phải thả chậm bước chân.
Rốt cuộc cũng đến được cửa thành.
Tướng quân chỉ huy đội lính canh gác cổng thành nghe tin Bệ hạ rời khỏi thành liền khẩn trương gấp gáp, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, bèn phải chạy ra tự mình trấn giữ cửa thành. Cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa mộc mạc dừng lại trước cửa, người kia còn phải hỏi thầm, "Đây là ai vậy? Còn muốn Bệ hạ phải đích thân tiếp đón."
Bởi lần xuất cung này của Bệ hạ rất yên ắng, không một ai hay biết.
Cửa thành mở rộng, toàn bộ binh sĩ đang trực ở đó ngay lập tức xếp lại thành hàng để nghênh đón, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy Bệ hạ lộ diện, chỉ thấy tướng quân Từ Diễn phất tay ra lệnh: "Lui ra hết!"
Lý Văn Huyên không rảnh lo chuyện ngoài kia, hắn vẫn còn đang hỏi chuyện Chúc Tương Tư, "Ta gửi thư cho nàng, sao nàng không hồi âm? Mà có hồi âm thì cũng chỉ trả lời đôi ba câu, tất cả đều là những lời khách sáo, không một câu nào ta nghe lọt tai."
Tương Tư nghe mà chột dạ, cúi đầu nói khẽ, "Một tháng người gửi cho ta không biết bao nhiêu thư, làm sao ta hồi âm kịp."
"Ta viết được, nhưng nàng lại hồi âm không kịp?" Câu trả lời kia hiển nhiên đã khiến hắn không vui, "Quà tặng đâu? Tất cả đều bị trả về, nàng một mực không nhận lấy, là do nàng coi thường, hay vẫn còn bất mãn với ta?"
Tương Tư thực sự không biết nên nói gì, mà nàng cũng không muốn trả lời câu hỏi này, chỉ đành giảo biện qua loa, "Việc gửi nhận lén lút như thế, dù sao vẫn không ổn. Hơn nữa, việc ta tránh mặt là vì không muốn liên luỵ đến người, nếu như để bên ngoài biết được, đối với người... sẽ không tốt."
Lý Văn Huyên hít sâu một hơi, cơn buồn bực đã giăng đầy lồng ngực, "Thôi, miễn cưỡng nghe nàng."
Tương Tư còn chưa bình tâm trở lại, hắn hỏi tiếp, "Ở Hoán Dương như thế nào?"
Giọng điệu kia của hắn rõ ràng là đang thẩm vấn người khác, mỗi một câu hỏi ra đều chí mạng. Tương Tư cảm thấy nếu như trả lời rằng cuộc sống ở Hoán Dương rất tốt, chẳng phải là đang nói ở đấy vui vẻ đến quên cả trời đất hay sao, sẽ càng khiến hắn tức giận. Nhưng nếu nói cuộc sống chẳng mấy tốt đẹp lại càng không được, Hoán Dương là quê nhà của nàng, ở đó mọi người đều yêu thương nàng, sau khi Cô mẫu hoà ly với Cô phụ thì vẫn luôn ở lại Chúc gia lo liệu mọi việc, tuy có chút khôn khéo hung hãn, nhưng cũng xem nàng như con gái mà thương yêu, nếu nói vậy chẳng khác nào là lời trái với lương tâm?
"Nào có cái gì gọi là tốt hay không, nhưng A huynh à, thật sự người vẫn luôn gặp nguy hiểm đầy nơi, đúng chứ? Vậy mà ngày ngày gửi thư cho ta, người đều chỉ nói những điều dễ nghe, chẳng mấy câu là sự thật."
Chỉ một chiêu đã dẫn dòng nạn quay về hướng Đông, Tương Tư tự thấy tán thưởng chính mình.
Lý Văn Huyên quả nhiên không còn so đo chuyện nàng ở Hoán Dương như thế nào nữa, lại phải tự bào chữa cho mình trước: "Cô là Thái tử, hiện giờ đã là Thiên tử, vì nước vì dân chính là bổn phận của ta, cần gì phải nhiều lời. Cô thật lòng yêu thích nàng, đương nhiên là muốn đem đến cho nàng những gì tốt nhất, hà cớ gì phải nói đến những chuyện phiền lòng đó."
Tương Tư quay đầu đi, nhỏ giọng phản bác, "Bệ hạ luôn có đạo lý riêng của mình."
Lý Văn Huyên cảm thấy như vừa bị gài vào vấn đề này, lập tức nói sang chuyện khác, "Đúng vậy, nàng cũng biết mà, tình cảm giữa ta và nàng không giống với những người khác, ta rất vui vì điều này, lần này ta nhận sai, lần tới sẽ nghe lời nàng."
Tương Tư tranh luận thắng được lần này, nhưng đột nhiên cảm thấy lồng ngực nghẹn lại.
Gương mặt nàng thoáng ửng một màu hồng nhàn nhạt, thôi thì cứ quay đầu làm một chú chim nhỏ yên tĩnh thì hơn.
"Khi nàng còn nhỏ cũng vậy, một khi tức giận liền không nói lời nào, cứ muốn người khác phải dỗ dành, thật sự đã được nuông chiều quá rồi." Đương nhiên, Lý Văn Huyên lại không dễ gì mà cho nàng có cơ hội làm chim nhỏ yên tĩnh.
Tương Tư buồn bực trả lời, "Ta không có."
Lý Văn Huyên đưa tay chống môi, cười khẽ.
Rõ ràng là đang cười nhạo người ta.
Tương Tư cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi suốt cả đoạn đường đi đều bị hắn làm cho cạn kiệt, còn muốn lôi hắn tranh cãi qua lại suốt ba ngày năm ngày mới thôi. Với tính tính này của hắn làm sao mà làm Hoàng đế được, chỉ sợ là khi thượng triều, một cái miệng này thôi cũng đủ khiến các đại thần tức chết.
Thật là xấu hổ quá đi.
"A huynh, người khác càng lớn tuổi càng ổn trọng, sao người bây giờ còn so đo hơn so với trước kia nữa vậy."
"Ta đối với người khác nào có như vậy, nhưng nàng thì không giống." Lý Văn Huyên nói ra câu này, bao nhiêu dịu dàng trìu mến đều bày tỏ ra hết.
Tương Tư lại nói, "Ta đây thật đúng là xui xẻo."
"Ta dỗ dành nàng mỗi ngày, thời thời khắc khắc đều ở bên nàng, nhưng nàng lại nói chính mình xui xẻo, rốt cuộc là có lương tâm hay không hả?"
Tương Tư buồn bực, "Ta không muốn nói chuyện với người nữa."
Thế nhưng lời này cũng chẳng có mấy lực sát thương, bởi vì đoàn người đã đến Bắc Tứ Hồ Đồng.
Trước cửa Chúc phủ, Từ Diễn xuống ngựa, đi xin chỉ thị. "Bệ hạ, đã đến nơi."
"Đi thông báo, tam tiểu thư trở về, trên đường đến thăm phủ thì Cô ngẫu nhiên gặp được, vừa lúc có việc cần nói với Chúc đại nhân, chúng ta cùng đường trở về."
Từ Diễn chắp tay, "Đã rõ."
Bệ hạ thật là... không biết xấu hổ!
Thời điểm bước xuống xe ngựa, vẫn là Lý Văn Huyên ôm Tương Tư bước xuống.
Chúc phủ quả thật làm việc rất nhanh chóng, chỉ một lát sau Chúc đại nhân và thê tử đã ra cửa tiếp đón. Chúc phu nhân nhìn thấy Tương Tư, ngạc nhiên và vui mừng cùng lúc đan xen, lúc hành lễ vừa được Bệ hạ cho phép liền bước tới ôm lấy Tương Tư.
Từ Diễn đứng bên cạnh Bệ hạ, nghe được cả tiếng thở dài.
Vị hôn thê mà hắn chỉ hận không thể buộc vào bên người, cứ như thế bị người khác ôm đi mất.
Thiên tử thì sao cơ chứ, để đưa được nàng trở về cũng phải tốn không ít sức đấy thôi.
Chúc đại nhân mời Bệ hạ ngồi vào vị trí ngay giữa sảnh chính, hỏi ngài rốt cuộc có chuyện gì quan trọng mà phải đến tận đây.
Bệ hạ nhắc đến chuyện về trận lũ vừa rồi ở phía Nam, lại hỏi tiếp chuyện đoàn quân của tộc người thiểu số đang làm loạn ở phía Bắc, rồi tiếp tục hỏi sang chuyện hoàn thành việc xây dựng đài Vọng Nguyệt và những chức vụ còn để trống ở Đại Lý Tự,... Hỏi đến mức không còn chuyện gì để hỏi tiếp nữa, Bệ hạ lại hỏi Chúc đại nhân gần đây ăn có ngon, ngủ có tốt hay không...
Cứ hỏi dai hỏi dẳng như thế, cuối cùng Bệ hạ được mời ở lại dùng cơm chiều, sau đó thì không thể ở lại thêm nữa, đã đến lúc phải trở về Hoàng cung.
Từ Diễn buộc phải ở lại Chúc phủ.
Đường đường là thị vệ cầm trong tay đao nhất phẩm, thống lĩnh của toàn bộ Linh Võ Vệ, nhưng hiện giờ cũng chỉ là thị vệ bên cạnh tam tiểu thư mà thôi.
Tam tiểu thư hỏi hắn vì sao không trở về cung.
Từ Diễn chắp tay, trả lời cẩn thận, "Chờ tam tiểu thư trở về cung, mạt tướng phỏng chừng cũng có thể trở về."
Tương Tư nghe vậy đã hiểu, không khỏi đỏ mặt, "Ta ở lại nhà của anh họ, còn có thể xảy ra chuyện gì được, người về đi! Cứ nói ta cho phép người về."
Từ Diễn khó xử, "Tam tiểu thư, tính tình của Bệ hạ, người cũng hiểu mà."
Tương Tư suy nghĩ một lát, lấy bút mực, viết một phong thư, "Vậy ngươi giúp ta đem cái này giao cho Bệ hạ."
Lý Văn Huyên vừa trở về Hoàng cung đã cho gọi người của Khâm Thiên Giám đến yết kiến, mục đích là để hỏi chuyện tính ngày đại hôn.
Vốn dĩ không phải không thể tính ra ngày nào tốt.
Chỉ là, tính ra rồi Bệ hạ vẫn không hài lòng.
Bệ hạ hỏi, trong vòng mười ngày tới, có những ngày nào tốt?
Giám Chính nghe mà sửng sốt, run rẩy thưa, "Bệ hạ, thần, thần cảm thấy..."
Ngài quá là nóng nảy rồi!
Từ nội quan lúc này đột nhiên lại vào bẩm báo, "Bệ hạ, có tin tức từ Chúc phủ, nói rằng đã gửi một phong thư đến."
Bệ hạ nghe vậy, hàng lông mày mới giãn ra, "Trình lên đây."
Giám Chính thầm lau mồ hôi đã đọng đầy trên trán.
Chỉ là một tờ giấy mỏng được gấp làm đôi, Lý Văn Huyên mở ra xem, nhìn thấy một nét chữ nhỏ xinh.
Thượng...
A huynh, ta đã đến đây rồi, sẽ không rời đi nữa.
Người đừng nóng nảy quá.
Dòng chữ cuối cùng, trông như thể có móc vàng, thuyền bạc ẩn hiện bên trong nét chữ, ngay thẳng mà lại mạnh mẽ.
Lý Văn Huyên không nhịn được mà mỉm cười, không hổ là nét chữ do chính hắn dạy nên, viết ra quả thực rất có khí thế.