“Diệp đại hiệp…”
Hai tay Chu Tư Kỳ vẫn lạnh cóng, nhưng trên người cũng không còn run rẩy nữa, đột nhiên mở miệng nói vài chữ, âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo mười phần mệt mỏi.
Diệp Tĩnh Hồng giật mình, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đáy mắt Chu Tư Kỳ vẫn là một tầng sương mù mờ ảo, dường như vừa tỉnh lại, mỉm cười nói: “Xưa nay đều do ta tự tìm khổ cực, nào phải lỗi của Diệp đại hiệp ngươi?”
Diệp Tĩnh Hồng biết y nghe thấy được lời vừa mới nói của mình, vội nói: “Hiện tại ta đều hiểu cả rồi, nếu ban đầu ta không hiểu lầm ngươi, cũng sẽ không hại ngươi biến thành như vậy. Ngươi vì ta mà phế bỏ võ công, ta…”
Chu Tư Kỳ lắc đầu, ngăn hắn tiếp tục nói, nói: “Chuyện đã qua rồi, nếu bây giờ chân tướng rõ ràng, vậy cũng không có gì đáng nói.”
“Tư Kỳ…”
“Một nén hương.”
“Cái gì?”
“Hàn độc trên người ta phát tác, chỉ khoảng thời gian một ném hương, nhưng mỗi lần đều như chết đi sống lại.” Gương mặt Chu Tư Kỳ trắng bệch, giữa lông mày tất cả đều là vẻ mệt mỏi, thế nhưng nụ cười vẫn cứ tiêu sái như thường, “Đến mức này rồi, còn có cái gì không bỏ xuống được?”
Biết rõ cầu mà không được, biết rõ tương tư là vô vọng, cần gì phải tâm tâm niệm niệm? Tình yêu say đắm như vậy, một đời cũng chỉ có một lần, đồng thời… cũng đã kết thúc.
Diệp Tĩnh Hồng thấy biểu hiện này của y, chợt cảm thấy lòng chùng xuống, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-huu-hai/1884286/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.