Diệp Tĩnh Hồng lấy làm kinh hãi, vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của y, nhưng lại cảm thấy người trong lòng run đến lợi hại, xúc cảm mang đến một mảng lạnh lẽo. Hắn nhớ mang máng trước đây đã từng gặp qua tình huống này, liền vội vàng đem người ôm sát, mở miệng hỏi: “Chu Tư Kỳ, ngươi làm sao vậy?”
Chu Tư Kỳ vẫn không trả lời.
Đôi mắt y mặc dù mở lớn, nhưng ánh mắt lại mờ mờ ảo ảo, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, tựa như đang cố sức nhịn cái gì đó. Dù là như vậy, trong miệng thỉnh thoảng vẫn phát ra những tiếng khàn khàn.
Thanh âm kia trầm thấp lại đáng sợ, ở trong địa lao yên tĩnh lại đặc biệt chói tai.
Hệt như bị lưỡi dao sắc bén đâm tới, từng chút một quấy nhiễu lòng người.
Máu me đầm đìa.
Diệp Tĩnh Hồng hít sâu một hơi, miễn cưỡng trấn định lại, mặc dù không biết Chu Tư Kỳ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay của y, đem nội lực của mình truyền qua.
Thế nhưng sau khi truyền khí mấy lần, liền kinh ngạc phát hiện toàn thân Chu Tư Kỳ vô lực, mà ngay cả một phần nội lực cũng không có!
Xảy ra chuyện gì?
Vì sao võ công của y lại hoàn toàn biến mất?
Diệp Tĩnh Hồng nghĩ tới bốn chữ này, bỗng dưng nhớ lại câu nói của Triệu Văn lúc trước — ngươi vì họ Diệp kia hi sinh nhiều như vậy, một thân võ công đều phế bỏ, hàng đêm còn phải chịu thống khổ do hàn độc phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-huu-hai/1884285/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.