Xe buýt đến trạm, Triệu Hữu Thời cẩn thận, không ngừng lo lắng bà Trạch sẽ bám theo ở phía sau lột da cô bất cứ lúc nào, thế nên từ đầu đến cuối mặt cô không hề đỏ, Trạch Mẫn chả cần để bụng cứ nhìn chằm chằm Triệu Hữu Thời. "Ơ, kia không phải là mẹ tôi sao?" Triệu Hữu Thời sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, cách xa Trạch Mẫn hai mét, hạ giọng nói: "Anh đừng đi theo tôi." Trạch Mẫn vuốt tóc, nghiêng đầu nhìn cửa kính của mặt tiền cửa hàng ngay ven đường: "Đây không phải là tôi sao?" Cửa kính hiện lên bóng dáng Trạch Mẫn, đúng thật là anh ta, Triệu Hữu Thời tức giận càng đi nhanh hơn, bỏ xa Trạch Mẫn, tới cửa công ty mới phát hiện bên trong không có ai, nhưng đã là thời gian đi làm, Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi chạy đi đâu rồi? Cô đợi ở cửa năm phút, vẫn chưa thấy Trạch Mẫn xuất hiện, tiếp tục kiên nhẫn chờ, sau mười phút muỗi bay vòng quanh người cô, cuối cùng cô cũng hơi lo lắng, nhắn tin hỏi Trạch Mẫn đi đến đâu rồi. Khi Trạch Mẫn ra khỏi thang máy, Triệu Hữu Thời đã ôm gối ngồi xổm ở góc tường, tay phải vung lên đuổi muỗi, giống y như trước đây khi cô bị chị gái quở mắng xong chạy ra góc tường ăn năn, Trạch Mẫn rất muốn ném tiền xu qua. "Sao anh chậm như vậy?" Triệu Hữu Thời oán giận, nói tiếp, "Bên trong không có ai." Trạch Mẫn đưa cho cô một chiếc túi nilon, vừa mở cửa vừa nói: "Bọn họ cũng phải có ngày nghỉ chứ, nếu không bọn họ sẽ phát điên mất, tôi mua thêm một phần điểm tâm, em có ăn không?" Triệu Hữu Thời: "Không ăn, tôi ăn rồi." Hai người hiếm khi ở riêng với nhau, Triệu Hữu Thời cảm thấy khó chịu, mọi khi Đinh Sĩ Lỗi sẽ ngồi ở chiếc bàn bên cạnh cô, bình thường sẽ trò chuyện với cô mấy câu, không hiểu chỗ nào ở PS Triệu Hữu Thời có thể thoải mái hỏi anh ta, nhưng hôm nay trong văn phòng chỉ có cô và Trạch Mẫn, nếu cô hỏi Trạch Mẫn, có lẽ phải chuẩn bị trước tinh thần bị anh ta châm biếm.
Quả nhiên Trạch Mẫn từ trong WC đi ra đứng ở phía sau cô: "Sao em lại thi được vào Thanh Hoa thế, chỉ có thế này mà cũng phải dùng đến từ điển?" Triệu Hữu Thời xấu hổ: "Đây đều là thuật ngữ chuyên ngành, tôi không biết thì có gì mà kì quái chứ?" PS toàn là tiếng Anh, có một số từ cô quả thật không hiểu. Trạch Mẫn vỗ đầu cô, Triệu Hữu Thời đã quen rồi, gạt tay anh ta ra, tiện thể buộc chặt tóc. "Em đã làm gần một tháng mà vẫn phải tra từ sao? Đừng viện cớ trước mặt tôi, thế mà dám xưng là con mọt sách, cho em năm phút để xóa từ điển." Triệu Hữu Thời tức giận, không rõ tại sao chỉ là một phần mềm phiên dịch cũng đắc tội anh ta, Trạch Mẫn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô: "Trước mười tám tuổi, mọi việc học tập của em đều là để đối phó với kì thi, hiện tại em lười biếng là vì đã thi xong rồi đúng không?" Trạch Mẫn đoán trúng suy nghĩ của cô, Triệu Hữu Thời há hốc miệng không lên tiếng, Trạch Mẫn nói tiếp: "Thảo nào trước đây em luôn bị chị em đánh, em nhớ cho kĩ đây cái gì có thể mang lại lợi ích cả đời dù không muốn em cũng phải học, nếu sau này chẳng may gặp chuyện không may, không tốt nghiệp được, bị trường đuổi học..." Triệu Hữu Thời hét lên: "Trạch Mẫn!" Trạch Mẫn cười: "...Học thành thạo một nghề không sợ thất nghiệp." Triệu Hữu Thời tức giận vì miệng quạ đen của Trạch Mẫn: "Vậy tôi có nên học cả ngôn ngữ của người mù câm điếc đề phòng trường hợp người ta đâm mù độc cho câm không?" Trạch Mẫn ngạc nhiên, không nghĩ tới cô lại học được cách nói chuyện của anh ta, gật đầu: "Trẻ nhỏ dễ dạy." Triệu Hữu Thời trừng mắt chống đối Trạch Mẫn, nhưng trong lòng biết anh ta có ý tốt, bởi vậy đành phải nghe theo, sau khi nhớ một số từ lập tức xóa từ điển, không còn ỷ lại phần mềm dịch thuật nữa, vấp phải thao tác không biết cô sẽ chủ động hỏi Trạch Mẫn, mỗi lần Trạch Mẫn chỉ nói một lần, không cho cô cơ hội hỏi lại.
Thỉnh thoảng trí nhớ phải bị dồn ép, Triệu Hữu Thời yên lặng lặp lại những lời Trạch Mẫn nói trong đầu, qua một hồi lâu trong đầu cô toàn là tiếng nói của Trạch Mẫn, trầm mạnh, biếng nhác, thong thả, không hề ba lăng nhăng. Buổi trưa bọn họ ăn mỳ gói, điện thoại của Trạch Mẫn không ngừng vang lên, xung quanh rất im lặng, Triệu Hữu Thời nghe thấy có cả tiếng của trai lẫn gái ở đầu kia, cuộc sống tiêu khiển của Trạch Mẫn muôn màu muôn vẻ, tối nay anh ta đi hát, tối mai đi đánh bi-a, cuối tuần anh ta đi sở thú. Triệu Hữu Thời cắn đầu lưỡi, mỳ hơi cay, đầu lưỡi cũng tê tê, cô sợ đến ngây người Trạch Mẫn muốn đi sở thú? Trạch Mẫn liếc về phía Triệu Hữu Thời, cười với bên đầu kia điện thoại: "Mỗi ngày tôi đều thấy động vật, không đi sở thú đâu." Một lát sau anh ta nói tiếp, "Động vật gì á? Cú mèo đó." Triệu Hữu Thời nghĩ trong nhà Trạch Mẫn nuôi cú mèo ư? Nửa đêm Trạch Mẫn mới về nhà, khi hát uống không ít rượu, vào cửa nhìn thấy mẹ anh ta hai mắt sáng ngời ngồi ở sô pha, anh ta lập tức tỉnh rượu. Bà Trạch mang rượu nếp ra, Trạch Mẫn nhíu mày: "Mẹ, con không thích ăn." "Vậy làm thế nào đây, lần này mẹ làm rất nhiều." Trạch Mẫn như cười như không, mẹ anh ta biết rõ từ trước đến nay anh ta không thích ăn thứ này, không biết lần này trong hồ lô của bà bán thuốc gì đây. Bà Trạch trầm tư suy nghĩ: "Lần này thực sự làm rất nhiều, mẹ nhớ rõ hai con bé nhà họ Triệu rất thích ăn thứ này, nếu không con mang một chút qua đó đi." Trạch Mẫn nhướng mày, cười nằm xuống sô pha, bà Trạch tận tình khuyên bảo: "Phụ nữ ăn rượu nếp rất bổ cho cơ thể, ăn khi còn ở cữ rất tốt, bình thường cũng có thể coi như đồ ăn vặt, nâng ngực dưỡng da, mẹ vẫn còn ủ một chút rượu, lúc nào thích thì con lấy mấy bình mà uống, nhưng uống vừa thôi không lại say đấy."
Trạch Mẫn nhíu mày, nghĩ đến bốn chữ "nâng ngực dưỡng da", suýt chút nữa bật cười, cuối cùng gật đầu: "Vâng." Triệu Hữu Thời cảm thấy khó hiểu với hành vi tặng rượu nếp của Trạch Mẫn, ngay cả chị cô cũng cảm thấy kì lạ: "Em đã thân với cậu ta đến vậy sao?" Triệu Hữu Thời suy nghĩ muốn lắc đầu, lại nghĩ đến bọn họ quả thực đã không còn xa lạ, ngay cả Tưởng Phương Dao còn gọi tới oán giận: "Không phải cậu không thích chơi với đại ca sao, hiện tại hai người cả ngày ra vào cùng một chỗ, vứt tớ ra một xó!" Triệu Hữu Vi cân nhắc cảm thấy rượu nếp xuất hiện quá đột ngột, quan sát Triệu Hữu Thời hi vọng có thể nhìn ra manh mối gì đó, nhưng vẻ mặt của Triệu Hữu Thời vẫn như bình thường, khi ăn rượu nếp vô cùng vui vẻ khen kĩ thuật của bà Trạch tuyệt vời, rượu nếp ngọt mà không ngấy, gạo nếp vừa chắc vừa thơm. Hôm nay Triệu Hữu Vi tan tầm, vẫn như cũ muộn mới ra khỏi văn phòng, chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, chị đã quen rồi, khi chờ thang máy, người phía sau đuổi kịp cười: "Tan tầm muộn như vậy?" Triệu Hữu Vi gật đầu: "Anh cũng vậy." Vào thang máy hai người lịch sự nói chuyện với nhau, khi xuống một tầng thang máy mở ra, có người bước vào: "Chị Hữu Vi tan tầm ạ?" Triệu Hữu Vi hơi kinh ngạc nhìn Trạch Mẫn, ở trong công ty chị hiếm khi gặp cậu ta, cho dù gặp mặt bọn họ cũng chưa từng chào hỏi, không ngờ lần này gặp Trạch Mẫn lại phá lệ chủ động chào hỏi với chị, Triệu Hữu Vi cảm thấy kì quái, cười nói: "Cậu cũng tan tầm à?" Trạch Mẫn bước vào, tầm mắt xẹt qua người đàn ông bên cạnh Triệu Hữu Vi: "Đúng rồi, mẹ em nói trong nhà còn rất nhiều rượu nếp, nếu bọn chị thích, em sẽ mang qua." Triệu Hữu Vi cười: "Tiểu Thời rất thích ăn, em giúp chị cám ơn mẹ, hôm nào chị nấu chè đậu xanh sẽ bảo Tiểu Thời mang qua cho em." Người đàn ông bên cạnh bị lạnh nhạt lại nghe thấy một câu: "Vâng ạ, hôm nay Tiểu Thời tan làm ở quán trà muộn, chị đi hẹn hò với bạn trai à? Vậy tí nữa em mang rượu nếp sang nhé." Triệu Hữu Vi xấu hổ giải thích: "Em hiểu lầm rồi, anh ấy là đồng nghiệp của chị, hai người chưa từng gặp nhau nhỉ, anh ấy là Thẩm Đạo." Chị nhìn về phía Thẩm Đạo, "Cậu ấy là Trạch Mẫn, làm thêm ở bộ phận kỹ thuật." Lúc này Thẩm Đạo mới lên tiếng: "Chào cậu." Trạch Mẫn cười: "Xin lỗi, em hiểu lầm rồi." Cửa thang máy mở ra, Trạch Mẫn nói tiếp, "Không quấy rầy hai người, em đi trước đây."
Buổi tối quả nhiên Trạch Mẫn mang rượu nếp tới, sau khi Triệu Hữu Thời về nhà vô cùng vui vẻ, ăn tận hai bát lại bị chị gái nhắc nhở: "Cẩn thận buổi đêm tè dầm, mấy ngày nữa chị nấu chè đậu xanh, em mang qua tặng cho dì Trạch, sao có thể ăn không của người ta chứ." Triệu Hữu Thời bị câu nói của chị làm nghẹn, quả nhiên khi ngủ nằm mơ bồn cầu, may mà hữu kinh vô hiểm (*). Ngày hôm sau cô truyền lời của chị gái cho Trạch Mẫn, anh ta nói: "Chè đậu xanh? Em nấu sao?" (*) Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm "Chị tôi nấu." Nghe thấy có phần, Đinh Sĩ Lỗi gõ bàn ăn vạ: "Này, lúc đi làm đừng có tình thương mến thương như vậy, đã lâu anh cũng chưa được ăn chè đậu xanh rồi, Tiểu Thời, em hiểu ý anh chứ?" Triệu Hữu Thời vốn bị anh ta chọc cười, đột nhiên ý thức được vế đầu anh ta nói rất có vấn đề, chuẩn bị phản bác thì bị Lí Giang xen ngang: "Nói lời vô ích làm gì, tôi còn hiểu, sao Tiểu Thời không hiểu chứ, Tiểu Thời lại đây, anh đưa cho em thứ này." Triệu Hữu Thời chạy đến trước mặt Lí Giang, nhận lấy phong bì trong tay anh ta, phỏng đoán độ dày một chút, cô vui vẻ nói cám ơn, Lí Giang lại lấy ra hai phong bì, một trái một phải ném lên bàn làm việc, tiếng vang của phong bì khiến Triệu Hữu Thời thèm muốn. Ai ngờ đến buổi trưa khi cô ở trong nhà bếp nấu cơm Trạch Mẫn đột nhiên đi vào: "Ngày mai em mời tôi ăn cơm." Triệu Hữu Thời ù ù cạc cạc: "Tại sao?" Trạch Mẫn nói thẳng: "Bởi vì em đã nhận được tiền lương, em còn ăn không rượu nếp nhà tôi." Triệu Hữu Thời trừng anh ta: "Sao tôi lại ăn không rượu nếp chứ, mấy hôm nữa tôi sẽ tặng chè đậu xanh cho anh, tiền lương của anh còn nhiều hơn tôi ấy. Đừng tưởng tôi không biết phong bì kia dày thế nào, anh mời tôi ăn cơm mới đúng." Triệu Hữu Thời nói xong cảm thấy mình nói vô cùng hợp tình hợp lí khiến người ta không thể phản bác được, ai ngờ Trạch Mẫn lại nói: "Được, tôi mời em, sau khi quyết định địa điểm sẽ thông báo cho em." Triệu Hữu Thời ngây người, quên cả đảo thức ăn, vẫn là Trạch Mẫn cầm tay cô đảo đồ: "Em có thể đừng ngốc như vậy không." Triệu Hữu Thời lập tức giãy khỏi tay anh ta, nhanh chóng lui sang một bên, hai má đã đỏ bừng, Trạch Mẫn dùng một tay túm lấy cô, nhét xẻng lại vào tay cô, như cười như không nhìn chằm chằm mắt cô, giọng nói thâm trầm: "Hóa ra cũng biết đỏ mặt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]