Người dịch: Rabbitlyn
Triệu Hữu Thời vốn muốn ăn ngay nói thật, đây cũng chả phải chuyện lớn, nhưng cô vừa định mở miệng, đột nhiên nghĩ đến Trạch Mẫn sẽ không vô duyên vô cớ giấu diếm mẹ anh ta chuyện này, mọi chuyện tất có nguyên nhân, cô không thể giải thích thay Trạch Mẫn, bởi vậy cô chỉ nói: "Cháu làm thêm ở đây."
Bà Trạch: "Cháu đổi công việc à? Không còn làm ở quán trà sao?"
Triệu Hữu Thời: "Cháu không có đổi ạ, làm thêm ở nơi này không ảnh hưởng đến công việc ở quán trà."
Cuối cùng đã đợi được thang máy, Triệu Hữu Thời không biết bà Trạch có muốn vào hay không, đợi người trong thang máy ra hết, bà Trạch mới bước vào: "Vậy cháu làm việc ở nơi này có từng chạm mặt anh Mẫn Mẫn chưa? Vừa rồi bác thấy thang máy ngừng mấy lần, cũng không biết nó ở tầng nào nữa."
Triệu Hữu Thời không biết nên nói dối như thế nào, may là có nhiều người trong thang máy nên cô cố ý đứng vào một góc, giả vờ như không nghe thấy, lấy điện thoại ra nhắn tin, một lát sau nghe thấy bà Trạch nói: "Tiểu Thời, dì ra trước ở tầng này, cháu lên tầng mấy?"
Triệu Hữu Thời giả vờ như không nghe thấy, "giúp đỡ" người đi ra ngoài, thuận tiện đưa bà Trạch ra nói: "Dạ, tạm biệt dì!"
Mặt cô đỏ bừng giống như vừa đánh giặc xong, nhóm người bên cạnh dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, có lẽ là tò mò về khả năng nghe của cô.
Thang máy đến tầng hai mươi ba, Triệu Hữu Thời chạy về công ty, vội vàng mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-he-huu-thoi/975010/chuong-11.html