Editor: Meo meo thích cười
"Hắn được tìm thấy ở bờ sông, được người đưa về Thẩm phủ rồi."
Sau khi Tô Kiều Ngọc nghe xong không lên tiếng nữa, mất hết sức lực mà tựa vào cột giường, ánh mắt mờ mịt, nhìn cửa sổ đến xuất thần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã qua mấy ngày.
Tần Nguyệt Ca ghé trên bàn tròn bằng gỗ, lờ mờ buồn ngủ, nàng ở bên mép giường Thẩm Vân Chiêu ngây người một hồi lâu, đợi hắn tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở to mắt, thoáng nhìn người đang nửa híp mắt trên giường, ánh mắt nhìn thẳng nàng, trong nháy mắt, tỉnh táo không ít.
"Vân Chiêu, cuối cùng huynh cũng tỉnh!" Từ bên bàn gỗ đứng dậy nói, đi đến bên giường.
Thẩm Vân Chiêu được người tìm thấy ở hạ lưu Vị Thủy, tóc ướt hỗn độn, trên người đầy vết thương do va chạm vào đá, xuyên qua quần áo, chảy ra vết máu nhàn nhạt, tinh thần sớm đã không rõ.
Tần Nguyệt Ca cảm thấy nước sông chảy xiết, cát đá dưới đáy sông nổi lên, cho nên bị thương nghiêm trọng, mấy ngày nay thường xuyên canh giữ ở mép giường, nhìn hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, nàng rất lo lắng.
May mà hắn từ nhỏ đã tập võ, thân thể cường tráng mới có thể giữ được tính mạng.
Thẩm Vân Chiêu nghe thấy Tần Nguyệt Ca dò hỏi, nhàn nhạt lên tiếng, đứng dậy lấy áo ngoài, chuẩn bị xuống giường.
Tần Nguyệt Ca gấp gáp, giơ tay đè lấy áo ngoài trên tay của hắn, ngăn cản hắn đứng dậy, "Thân thể của huynh còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-cung-nguoi-tan-thanh-tro/2543799/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.