Tô Kiều Ngọc chậm rãi tiến vào, váy tím nhạt dính vết bẩn trên mặt đất.
Thẩm Vân Chiêu ngước mắt nhìn về phía nàng, quần áo hắn không hề sạch sẽ, tuyết trắng không nhiễm một hạt bụi, tóc có chút loạn, vài sợi dán trên mặt hắn.
"Sao ngươi lại đến đây?" Giọng nói mang theo kinh ngạc, cho dù khuôn mặt được che đậy dưới khăn che màu trắng nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhận ra.
Tô Kiều Ngọc tháo khăn che mặt xuống, ánh mắt lao thẳng tới Thẩm Vân Chiêu, cười lạnh nói, "Thế nào, đại nhân nghĩ ta sau khi rơi xuống nước đã đi gặp Diêm Vương? Ta êm đẹp đứng ở đây, có phải rất mất mát hay không?"
Hắn không nói gì, lẳng lặng nghe. Hắn biết một kiếm kia của hắn nhìn như hung ác tàn nhẫn nhưng sẽ không mang đến tổn thương trí mạng, hiện giờ đã qua một tháng, hắn đoán rằng, có lẽ nàng đã sớm đến nơi an bình thích ý sinh sống rồi, ngày tháng không có hắn, nàng hẳn là thoải mái như ban đầu.
Nhưng không ngờ đến, nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Thẩm Vân Chiêu trong lòng tâm tình phức tạp, hắn rất vui vẻ, hắn có thể gặp lại nàng một lần nữa.
Hắn cũng cảm thấy rất đau đớn, hiện tại bọn họ sớm đã không giống như lúc trước, không có tình yêu chỉ có căm hận của Tô Kiều Ngọc!
Hận cũng không hoàn toàn đúng đi, nàng đã hận hắn đến nỗi loại cảm xúc hận này cũng không muốn cho hắn.
Tô Kiều Ngọc tiến lên bậc thềm, trêu chọc nói, "An Thanh công chúa không phải đối với đại nhân tình yêu nồng hậu sao, đại nhân trở thành rể hiền của đương kim thánh thượng chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn, hà tất gấp gáp không chịu được như vậy, tự phế đi tiền đồ của mình."
"Nhưng đây rốt cuộc cũng không tính là sai lầm về lập trường gì hoặc là sai lầm lớn gì, tin tưởng An Thanh công chúa sẽ cầu tình trước mặt bệ hạ, không lâu nữa đại nhân lại như cũ có thể trở về chức vụ của mình, đúng giờ thành thân đi."
Trong lời nói ẩn chứa mỉa mai rõ ràng.
Đôi mắt Thẩm Vân Chiêu rủ xuống, hắn đoán được nàng nhất định là nghe tin đồn nhảm nhí mà người khác nói, mới có thể tới đây nói một hồi như vậy...
Nhưng lại không có một chút tỏ vẻ, ách giọng mà hỏi nàng, "Bây giờ là thời cơ tuyệt hảo để ngươi đào tẩu, người khác đều cho rằng ngươi đã chết, sẽ không truy xét lại, ngươi còn tới đại lao làm gì?"
Tô Kiều Ngọc nắm chặt hộp đồ ăn trong tay, chăm chú nhìn hắn, nàng rất chán ghét chính là sự thờ ơ của hắn như bây giờ. Lại buông đồ vật trong tay ra, trên mặt vẫn như cũ không có một tia huyết sắc.
Có một số việc, cho dù đã biết được, đã chuẩn bị tâm lý, tận mắt chứng kiến hắn không phản bác, giải thích, trong lòng vẫn là đau xót, thật lâu không thể bình phục.
Nhất thời không nói gì, yên lặng lan tràn mỗi một góc trong không gian nhỏ hẹp.
Nắp gỗ hình bát giác của hộp đồ ăn bị mở ra, Tô Kiều Ngọc nhếch môi cười, "Hai năm tình nghĩa phu thê, cho nên ta cảm thấy, cần phải đến đây nói lời từ biệt một phen."
Trong hộp, rượu và đồ nhắm được lấy ra, cuối cùng lấy ra một bầu rượu màu trắng tinh xảo, vì hắn mà rót đầy một ly rượu.
Trên bàn bày đầy đồ ăn.
Ban đầu, Tô Kiều Ngọc không biết nấu ăn, so với những việc cận thận này, nàng càng nguyện ý cưỡi ngựa nghịch kiếm, một chiêu kết thúc, lấy ra hoa kiếm, gọn gàng lại đẹp mắt.
Thế nhưng một người không thích vào phòng bếp như vậy, sau khi gả cho hắn, học nữ công thực thiện(*),hơn nữa còn học rất tốt.
"Tất cả mọi thứ lúc trước, đều chia tay như vậy đi. Một trận sai lầm, hiện giờ ta cũng không muốn lại có bất kỳ chuyện gì gút mắt."
"Hay dùng ly rượu này, làm kết thúc, tất cả quan hệ trước đó của hai chúng ta, đều triệt tiêu."
Đồ ăn trên bàn gỗ ở trong mắt Thẩm Vân Chiêu, toàn bộ đều là thứ hắn thích, trong vui mừng còn mang theo một chút chua xót.
Đã không trở về được nữa.
Nếu không phải năm đó hắn một hai phải chấp niệm với vài thứ kia, làm sao sẽ cam lòng tổn thương nàng, vứt bỏ nàng, rời xa nàng, làm như vậy để bảo vệ nàng.
Nàng mình đầy thương tích, tim hắn cũng như bị đao cắt.
Dù cho hiện tại khóe miệng nàng giương lên, hắn cuối cùng vẫn biết, trong mắt nàng không hề có tinh quang(*).
(*) tinh quang: ánh sao.
Thất thần trong nháy mắt, làm hắn nhận lấy ly rượu của Tô Kiều Ngọc đưa thoạt nhìn như mang theo do dự.
"Như thế nào, đại nhân sợ trong này có chứa thứ gì?" Ánh mắt nàng mang theo dò xét.
"Vậy ta trước hết kính ngươi một ly đi." Không màng Thẩm Vân Chiêu đã đưa tay tiếp nhận ly rượu, lấy ly rượu về, chuẩn bị tự mình uống.
Thời điểm ly rượu còn chưa đến bên miệng nàng, tay khớp xương rõ ràng của Thẩm Vân Chiêu duỗi ra nhanh chóng tiếp nhận.
"Rượu ngon đưa tặng, nơi nào có đạo lý cô phụ. Đa tạ."
Hắn là cảm tạ rượu của nàng cũng cảm tạ nàng đến đây gặp hắn.
Rượu bị hắn một hơi uống cạn sạch, trong mắt mang theo ý cười, cong cong, nhìn về phía Tô Kiều Ngọc.
Tô Kiều Ngọc lại quay đầu đi, nàng không muốn nhìn thấy Thẩm Vân Chiêu như vậy, nàng mong muốn lúc này hắn vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt xa cách, nàng sợ bản thân sẽ mềm lòng.
Đã từng. Nàng vô số lần bị đôi mắt mang ý cười của Thẩm Vân Chiêu đả động, dường như đang nói cho nàng, hắn vẫn để ý nàng thích nàng, lại bị một lần lại một lần chứng tỏ nàng bất quá là tự mình suy nghĩ nhiều.
Hắn làm sao sẽ thích nàng.
Nàng hiện tại nhất định phải đủ kiên định, không thể cả đời thua hắn ở đây, nàng không vì bản thân thì cũng muốn vì Vân Nhi mà báo thù!
Thẩm Vân Chiêu uống xong để ly xuống, chuẩn bị mở miệng nói gì đó, còn chưa nói ra một chữ, trong bụng truyền đến quặn đau.
Trong khoang miệng, mùi rượu còn chưa tiêu tán.
Hắn đoán được, lại không dám tin tưởng.
Hắn nghĩ nàng sẽ không làm như vậy.
Tô Kiều Ngọc đứng ở một bên, mắt thấy trên mặt hắn hiện lên thống khổ khó có thể chịu được, mồ hôi lạnh trên trán dày đặc, ý cười không có biến mất.
Tay trong tay áo Thẩm Vân Chiêu hơi run, ngửa quá mức, không muốn để nàng nhìn thấy hắn lúc chật vật như vậy, lẩm bẩm nói.
"Ngươi hận ta đến nước này sao... Trước khi đi, còn cố ý đến tiễn ta một ly rượu độc."
Bởi vì thống khổ, hơi thở của hắn rất mỏng manh.
Tô Kiều Ngọc nghe vậy, sắc mắt trầm xuống, nói ra nhưng câu giống như búa lạnh đánh vào da thịt hắn, vào đầu quả tim.
"Đương nhiên, ta hận ngươi, hận không thể giết ngươi. Đều tại ngươi, nếu không Vân Nhi sẽ không chết, sẽ không chết đến một thi thể hoàn chỉnh cũng không có!"
Nàng đem hận ý bại lộ ta giữa không gian nhỏ hẹp, không hề giữ lại.
Hận ý vây quanh Thẩm Vân Chiêu, cơ hồ khiến hắn hít thở không thông.
"Tiệc mừng thọ rút kiếm, bờ sông Vị Thủy một kiếm. Cùng với hai năm sống đau khổ, những chuyện này đều là ngươi mang đến!"
"Năm ngày hôn mê bất tỉnh, mới khiến ta giữa sống chết giãy giụa lại đây."
Nàng giơ tay kéo cổ áo xuống, vết thương bị roi dài đánh xuống, phía dưới quần áo ẩn tàng càng nhiều, vết sẹo dữ tợn.
Đó là lúc nàng bị giam trong đại lao lưu lại, là chính miệng hắn ra lệnh.
"Những ấn ký này, mãnh liệt nhắc nhở ta những chuyện đã qua, ta muốn quên, lại thất bại. Mỗi lần trong mộng lặp lại khiến ta khắc cốt ghi tâm, lúc tỉnh lại đều là một thân mồ hôi lạnh. Ta trải qua một lần lại giống như đã trải qua vô số lần! Ta ngày đêm đều bị giày vò!"
Giọng nói Tô Kiều Ngọc tăng lên, tâm tình kích động, nhớ tới những chuyện kia, cũng làm cho lòng nàng run lên, cảm thấy đáng sợ.
Thẩm Vân Chiêu vẫn nhìn nàng, nghe nàng giảng thuật, bản thân hắn cũng khó chịu lên, trong lòng đau xót.
Tại thời điểm, nàng thống khổ nhất khó chịu nhất, hắn lại chỉ có thể ngồi yên mà xem, không thể che đậy mưa gió cho nàng.
Ngực đè nén, phun ra một ngụm máu, phun ở trong tối màu xanh lá trên mặt đất, vài giọt máu văng vào y phục màu trắng.
Thẩm Vân Chiêu nhắm mắt lại, xung quanh lông mày thắt chặt, phơi ra tra tấn của rượu thuốc, thấp giọng lẩm bẩm, "Xin lỗi..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]