*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nhận thánh chỉ Ly Âm liền nghe lời căn dặn của hoàng đế.
Hoàng Hậu lại đỏ vành mắt như muốn bật khóc nhưng bà vẫn cố không cho dòng lệ rơi,nhất định không.
Hiên Lãng cũng tiến lên căn dặn Ly Âm những điều quan trọng cùng muốn nàng yên tâm chuyện hoàng thành.Hiên Lãng hiện tại thấy lòng mình nặng trĩu,là do hắn,là do hắn vô dụng cho nên muội muội mới phải ra chiến trường.
Xong Ly Âm liền nghe những lời không biết hư tình hay giả ý chúc bình an từ các phi tần,hay huynh đệ tỷ muội của mình.Miệng thì nói như vậy nhưng nàng chắc chắn trong tâm bọn họ ai cũng muốn nàng chôn thay nơi chiến trường.
Cuối cùng, Ly Âm quỳ xuống dập đầu trước phụ hoàng cùng mẫu hậu của mình. Xong quay lưng bước đi,nhảy lên lưng ngựa không hề nhìn lại một lần nào nữa.
Động tác liền mạch,dứt khoát không một chút do dự.Nhìn lại chỉ càng thêm quyến luyến mà thôi với lại nàng chỉ đi một chút rồi sẽ về mà.
"Khởi hành" Ly Âm đã lên ngựa,một phó tướng lập tức cao giọng hô thật lớn.
"Rõ" Âm thanh hùng hồn,rền vang như rung chuyển cả đất trời.
Ngày hôm đó,trời xanh ít mây,tám vạn quân sĩ rời khỏi kinh trong sự ủng hộ của dân chúng.
Dân chúng tin rằng, họ sẽ trở về với chiến thắng.
********
_Thần điện_
Nơi thần điện luôn luôn yên tĩnh,yên tĩnh đến mức giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-chon-bon-hoa/2148467/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.