Khả Khanh thét lớn nhưng âm thanh lại nghẹn ở cổ họng, gượng dậy nắm lấy chiếc bình hoa trên bàn, cô ném nó về phía cửa sổ, chiếc bình vỡ tan tành trên mặt đất, hoa lá vương vãi khắp nơi nhưng kính trên cửa sổ vẫn vẹn nguyên không hề sứt mẻ.
Cô gái trong tấm kính ngắm nhìn bộ dạng chật vật của cô, cô ta cười một cách điên cuồng.
Khả Khanh nhắm mắt, run rẩy ôm đầu. Cô tưởng rằng mình đã quên hết tất cả mọi chuyện, quên đi cơn ác mộng đeo bám theo cô suốt mấy ngàn năm qua, nhưng những ký ức kinh khủng nhất lại đang hiển hiện một cách rõ ràng, sinh động ngay trước mắt, trong đầu cô luẩn quẩn hình ảnh cô cầm thanh đoản kiếm đâm vào trái tim hắn.
Quá sợ hãi khiến cô mở choàng mắt, rồi lại nhìn thấy chính đôi mắt đau đớn của mình phản chiếu lên tấm kính cửa sổ.
Lệ, chảy dài trên gò má.
Cô đã giết hắn, dùng chính đôi tay này….
Cô là một yêu quái.
Còn hắn chưa từng yêu cô, bất luận chuyển kiếp bao nhiêu lần, thứ hắn đi tìm cho tới tận bây giờ là một hình bóng khác, và người đó không phải là cô.
Đến giờ vẫn không phải là cô….
Từ trước đến nay hoàn toàn do mình cô vọng tưởng.
Trái tim như bị xé rách tan nát vô số lần trong suốt mấy ngàn năm qua.
Dông tố gào thét ngoài cửa sổ, đập mạnh vào lớp kính, giống như đang cuộn trào trong lòng cô.
Bỗng cửa thang máy trượt mở, một người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-ac-quy/3174669/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.