Ánh trăng bạc trải dài trên vùng đất rộng lớn tĩnh lặng.
Chiến tranh đã kết thúc, những tiếng tung hô mừng thắng lợi đã ngừng, cũng không còn âm thanh của đao kiếm và tiếng trống đánh vang dội.
Tất cả đều lặng ngắt như tờ.
Yên lặng tuyệt đối.
Dưới sườn núi, tòa cung điện bị hủy hoại thành một đống tro tàn, chỉ còn vài luồng khói bốc lên, cùng bụi tro lơ lửng giữa không trung đang bắt đầu hạ dần xuống mặt đất.
Vầng trăng sáng tròn trịa treo bên sườn núi, to lớn, thuần khiết, như thể nó không hề bị trận giết chóc làm ảnh hưởng, cũng giống như cô gái áo đen thánh khiết với dung mạo không chút tỳ vết đang đứng dưới ánh trăng kia vậy.
“Vì sao lại cứu ta?” – Một cô gái tay nhuộm đầy máu tươi đang ngồi trên mặt đất mở miệng hỏi cô gái áo đen, nàng bất động, ánh mắt dõi theo phía cung điện đã bị thiêu rụi ở nơi sườn núi, gương mặt tái nhợt không chút sắc máu, hai mắt mở to thất thần, trống rỗng.
Gương mặt cô gái áo đen không thể hiện chút biểu cảm nào, cô cúi đầu nhìn xuống nàng, gương mặt ngây thơ, nhưng chỉ chớp mắt một cái, khóe miệng cô cong lên, bật ra một tiếng cười khinh miệt, gương mặt cô cũng vì tiếng cười này mà thay đổi, phút chốc từ thuần khiết biến thành tà mị.
“Vì sao hả? Ha ha ha ha ha ha ha…” – Cô gái áo đen cười ngặt nghẽo, đột nhiên ngưng cười, đôi mắt ánh lên nét căm hờn, cô nghiến răng nghiến lợi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-ac-quy/3174667/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.