Chương trước
Chương sau
Khi Đường Trọng Kiêu nói lời này giọngđiệu rất bình tĩnh, nhưng Hứa Niệm rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh cólửa, hai tay của anh đặt ngay bên cạnh người cô, hình thành một chiếcgông xiềng chắc chắn không thể kháng cự.

Cô muốn lui lại sau, lại không thể lui,dứt khoát thản nhiên đón nhận hai mắt anh: “Tôi nghĩ tới chồng tôi,chẳng lẽ không được à?”

Đường Trọng Kiêu chỉ cười, giọng nói lạilộ ra một tầng rét lạnh: “Đương nhiên là không, nhưng tôi không thíchkhi nói chuyện với người khác mà không có đáp lại.”

Trong lòng Hứa Niệm cả kinh, vừa rồi cô thất thần ghê gớm, thì ra người này đã đứng phía sau cô không biết bao lâu.

“Tôi…”

“Suỵt.”

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng áp trên môi cô, khóe miệng như có như không khơi lên: “Không vội, em cần có thời gian để thích ứng.”

Thích ứng? Hứa Niệm bắt đầu hơi nhíu mày, giây tiếp theo, bóng dáng cao lớn cùng hơi thở của người đàn ông trongnháy mắt bao phủ lấy cô. Cô theo bản năng muốn giãy dụa, phản kháng lạingười đàn ông này gần như đã thành bản năng, trong lòng cô không lúc nào là không nhớ kỹ đây là kẻ thù của cô.

Đường Trọng Kiêu sớm biết rằng cô sẽ giãy dụa, hai tay di động chặt chẽ tạo thành gông cùm xiềng xích trói buộccô, Hứa Niệm bị bắt cả người hãm bên trong cơ thể của Đường Trọng Kiêu.

Nhưng Đường Trọng Kiêu lại kẹp chặt cô.Trên môi nóng bừng, khoảng cách rất gần, Hứa Niệm có thể nhìn thấy trong mắt anh ta hình như xuất hiện hận ý.

Hận ai? Hận cô hay là Lục Sơn?

Hứa Niệm há mồm muốn cắn lại, ngược lại bị anh dùng lực nắm hàm dưới.

Hai người tổng cộng tiếp xúc thân mật qua hai lần, nhưng mỗi lần lại càng thêm mạnh mẽ, lần này quả thực giốngnhư một cuộc cắn xé.

Trong lòng Đường Trọng Kiêu không thoảimái, anh cũng không muốn cô được dễ chịu, Hứa Niệm tinh tường cảm giácđược trên môi mình từng đợt tê dại. Đến khi anh rời khỏi, đôi môi cô đãhơi hơi sưng đỏ giống như chảy máu.

Cầm thú này!

Hứa Niệm oán hận trừng mắt nhìn anh, tay cô còn bị anh mạnh mẽ cầm chặt không thể động đậy.

Bộ dạng Đường Trọng Kiêu không sao cả,dành ra một bàn tay đến săn sóc giúp cô xoa xoa khóe môi lóng lánh, tốtbụng nhắc nhở cô: “Đừng quên thỏa thuận của chúng ta, em nên nhớ đếntình hình Trung Ảnh hiện giờ.”

Khí thế của Hứa Niệm trong nháy mắt liền yếu đi.

Mấy năm nay cô luyện thành tường đồngvách sắt, nhưng đến trước mặt người này tất cả đều sụp đổ tan rã, ĐườngTrọng Kiêu luôn luôn có cách khiến cô trở nên chật vật không chịu nổi.

Dường như anh đặc biệt yêu thích dáng vẻhốc mắt phiếm hồng đáng thương này của cô, ngón tay còn đặt trên môi côthay đổi lực đạo, bỗng nhiên bắt đầu ái muội.

Đường Trọng Kiêu lại ngậm môi cô, lần này dịu dàng hơn, sự quyến luyếnkiều diễm đó thật sự giống như người yêu. Bốn cánh môi thấm ướt, anh hôn đặc biệt xuất thần, tinh tế liếm láp, hấp thu từng chút mùi vị của cô.

Hứa Niệm không thả lỏng được, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt tiếp nhận tất cả những việc này.

Với anh là hưởng thụ, nhưng với cô là dày vò gấp trăm lần, vữa nghĩ đến Lục Sơn là bị anh ta hại chết, nhưng bảnthân lại bị anh ta… Trong lòng cô quả thực giống như có kim đâm vào.

***

Vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ lướt qua rồi nhất định sẽ ngừng lại, Đường Trọng Kiêu lại giống như bắt đầu trở nênkhông biết đủ, Hứa Niệm ý thức được tay anh chuyển hướng, trực tiếp cầmvị trí yêu kiều mềm mại trước ngực.

Hứa Niệm run lên, tay liền đẩy ra: “Không được…”

Đáy mắt sâu thẳm của Đường Trọng Kiêudường như có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, bàn tay anh vừa lớn vừanóng bỏng, tinh tế nhào nặn – cầm nắm một tấc một tấc thịt – mềm mạikia, hô hấp cũng càng ngày càng nóng rực.

Hứa Niệm cấp bách, tay càng ngày càngloạn, Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên bắt được một bàn tay của cô liền ấnxuống giữa chân anh: “Sờ nó.”

Giọng anh khàn khàn, lại mang theo dụcvọng nói không nên lời, Hứa Niệm bất ngờ không kịp đề phòng bị anh áptới, tay thực sự nắm lấy vừa vặn.

Hình dạng và độ cứng rắn đó đều khiến côkinh hãi, đầu óc ù ù một tiếng liền nổ tung, không chút nghĩ ngợi liềntrốn tránh ra sau: “Anh…”

Phản ứng của cô rất kịch liệt, cả ngườitheo bản năng muốn nhảy dựng lên, đầu “loảng xoảng” một tiếng đập vàocửa, cái này thật sự là đau rơi nước mắt.

Đường Trọng Kiêu vốn đang đắm chìm trong dục vọng, thấy cô như vậy cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Hứa Niệm tức giận muốn chết, mặt đỏ giống như phải lấy máu, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ.

Đường Trọng Kiêu cuối cùng có lòng tốt buông tha cô.

Anh đứng lên, Hứa Niệm nhất thời cảm thấy không khí quanh mình bắt đầu thoải mái. Cô còn đang ngã trong tủ, quầnáo xộc xệch, mà anh lại vẫn là bộ dạng nho nhã phong độ, áo sơmi vẫn cẩn thận tỉ mỉ như trước.

Hứa Niệm ngồi, anh đứng, vì thế từ góc độ này của cô nhìn vị trí đó thì hết sức xấu hổ.

Cô vốn tức giận, cảm xúc sau khi nhìn đến vị trí không nên nhìn thì đột nhiên tan biến, dưới lớp vải cộm ra kialà cái gì cô hết sức rõ ràng, độ nóng và độ cứng đó dường như còn lưulại trong lòng bàn tay.

Cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, cô biết lúc này không thể lại chọc vào người đàn ông này.

Mặt cô càng đỏ bừng, Đường Trọng Kiêu sau khi thấy cô như vậy, thản nhiên nở nụ cười: “Tôi đây còn chưa từng làmcái gì, em mặt đỏ gì chứ?”

Hứa Niệm càng nói không nên lời, không nghĩ tới người đàn ông này ngoài biến thái bạo lực ra còn lưu manh như thế.

Khóe miệng Đường Trọng Kiêu chứa ý cười,nghiền ngẫm nhìn chằm chằm cô một hồi, lúc này mới vừa lòng vỗ vỗ bên má cô: “Được rồi, theo tôi đi ăn cơm.”

***

Trong phòng ăn đã chuẩn bị cơm trưa từlâu, trong căn nhà này trước sau đều im lặng, thoạt nhìn dường như không có bao nhiêu người. Bên cạnh Đường Trọng Kiêu trước đây nhưng là luônđầy vệ sĩ trợ thủ, Hứa Niệm đánh giá bố cục căn phòng, trong lòng lặnglẽ nhớ kỹ.

Nơi này chỉ có một người giúp việc, dường như cũng là rất quen thuộc cùng Đường Trọng Kiêu, Hứa Niệm nghe chú Hoa gọi bà là Phúc mẹ. Phúc mẹ người cũng như tên có chút đầy đặn, thấy Hứa Niệm luôn cười tủm tỉm, giọng nói rất thân thiện: “Hứa tiểu thư thíchăn cái gì cứ việc nói với tôi, đừng khách khí.”

Hứa Niệm chán ghét cũng chỉ là một mình Đường Trọng Kiêu, đối mặt trưởng bối vẫn rất hiền lành: “Cám ơn, vất vả cho bác ạ.”

Cô vốn đang cười, ngoảnh đầu lại thấy Đường Trọng Kiêu đang nhìn mình, lập tức liền lạnh mặt, cúi đầu uống một ngụm canh.

Nhưng mới một ngụm liền suýt nữa khiến cô kêu ra tiếng.

Đầu lưỡi của cô dường như cũng bị tên lưu manh kia cắn bị thương, bây giờ ăn cái gì vừa chạm đến nóng thì đau lợi hại, cô oán hận nhìn mắt người khởi xướng, kết quả người nọ cũng khôngbận tâm, vẫn nhàn nhạt nhìn cô như trước.

Không biết xấu hổ. Hứa Niệm mắng tronglòng, nhìn chú Hoa và Phúc mẹ còn đang vội vàng cúi đầu, cắn răng nuốthết tất cả mọi thứ này vào họng.

Đường Trọng Kiêu lại tao nhã giống một thân sĩ.

Giữa hai người thật sự không có gì đểnói, không giương cung bạt kiếm đã thật không dễ dàng rồi, Hứa Niệm rấtnhanh liền ăn sạch, thả dao nĩa xuống rồi đứng dậy.

“Ngồi xuống.” Người đối diện cũng khôngngẩng đầu lên, chỉ chậm rãi tiếp tục ăn, nhưng khí thế trong lời nóikhông cho phép phản bác.

“Tôi còn phải về công ty.” Hứa Niệm nóiđều là thật, sáng nay cô đều bận việc gia đình, lúc này kiểu gì cũngphải trở về Trung Ảnh một chuyến, hơn nữa giờ phút này cô rất cần mộtkhông gian không có Đường Trọng Kiêu.

Đường Trọng Kiêu lúc này mới tranh thủ nhìn cô một cái, nhưng là lặp lại một chữ một chữ: “Tôi nói ngồi xuống.”

Người này quả thực rất hỉ nộ vô thường,bình thường thoạt nhìn yếu ớt tẻ nhạt, nhưng tính tình thật sự xấu tớicực điểm. Hứa Niệm nghiêm mặt, Phúc mẹ liên tiếp nháy mắt với cô.

Cô hít hơi thở sâu, cuối cùng vẫn là chậm rãi ngồi xuống, dứt khoát cầm một tờ báo bên cạnh lên xem.

Mấy ngày trước vụ scandal của Lục Từ vẫncòn đang tiếp diễn, nhưng hôm nay bỗng nhiên không thấy xuất hiện, ngược lại bắt đầu có nghe đồn ngôi sao điện ảnh truyền hình Nghê Vi muốn gianhập trở thành một thành viên mới của công ty bọn họ.

Nghê Vi rất nổi tiếng trên quốc tế, hìnhtượng lại hết sức mạnh mẽ, hai năm nay cơ bản đều chỉ tham gia diễn xuất tác phẩm của đạo diễn nổi danh, có giá trị khôn lường.

Hứa Niệm căn bản không dám mời cô ấy đến thay thế Lục Từ diễn nữ chính.

Nhưng bản tin nói có bài bản hẳn hoi,trên mạng đăng tải, khắp nơi truyền tin, Hứa Niệm bắt đầu mơ hồ, ngẩngđầu nhìn qua bỗng nhiên có chút minh bạch: “Tin tức này là do anh đưara?”

Còn chưa quay phim đã dấy lên bừng bừngkhí thế, Đường Trọng Kiêu không phải người trong giới, nhưng lại bảnlĩnh khiến cho giới điện ảnh lung lay.

Người đàn ông kia nhấp một ngụm nước,động tác của anh luôn không nhanh không chậm, nhưng chỉ cần nhìn liền có cảm giác áp bách nói không nên lời. Đến khi xong xuôi mới nói: “Hiệntại tôi bỏ vốn đầu tư vào Trung Ảnh, thì phải dựa vào phương pháp củatôi.”

Cuối cùng lại như cười như không nhắc nhở cô một câu: “Tôi cũng không muốn lỗ vốn.”

Khóe miệng Hứa Niệm co rút.

Đường Trọng Kiêu đứng dậy, bỗng nhiên lại nhìn cô một cái: “Làm kinh doanh phải dùng đầu óc, không đầu óc mỗingày ở công ty cũng chẳng có ích gì.”

Hứa Niệm hung hăng nghiến răng, cô chỉ biết, người này tìm cô đến rõ ràng chính là muốn là cho cô nhục nhã!

Đường Trọng Kiêu đi ra vài bước, lại nhẹ nhàng ném một câu: “Buổi chiều ra biển.”

Vẻ mặt Hứa Niệm ù ù cạc cạc, chú Hoa lại đi tới dặn dò cô: “Hứa tiểu thư, phiền cô giúp tiên sinh chuẩn bị chút đồ.”

Hứa Niệm khó có thể tin nhìn chú Hoa, lại chỉ chỉ chính mình: “Tôi đi chuẩn bị?” Trong hiệp nghị cũng không nóicô còn phải kiêm chức làm bảo mẫu!

Sống lưng chú Hoa ưỡn thẳng tắp, trên mặt cũng không có biểu cảm gì dư thừa, một phen nói cũng đương nhiên nói:“Bởi vì Hứa tiểu thư cũng phải đi cùng tiên sinh, thuận tiện mà thôi,vất vả cho cô rồi.”

“…” Hứa Niệm giờ phút này thật sự muốn mắng người.

***

Buổi chiều bầu trời trong xanh, ánh mặt trời yên tĩnh vô cùng đẹp.

Hứa Niệm cùng Đường Trọng Kiêu đến bếntàu, lúc này cô mặc tùy ý, một thân trang phục thể thao màu trắng nhànnhã. Đường Trọng Kiêu đứng vị trí đầu tiên trước tàu nhàn nhạt ngắm côliếc mắt một cái, nhíu nhíu đầu mày, trực tiếp đeo kính mát: “Bọc kínnhư vậy, COS* xác ướp à? Cũng không sợ mọc rôm.” (*: cosplay)

Hứa Niệm dựng thẳng ngón giữa trước những lời độc miệng của người đàn ông kia, cô đây là phòng sói mà, mọc chútrôm thì càng tốt, đến lúc đó người này thế nào lại động tay động chânđâu?

Trên mặt biển gió êm sóng lặng, hôm naykhông có gió, ánh mặt trời chiếu trên người cũng rất thoải mái, đúng làngày lành ra biển. Nhưng tâm tư Hứa Niệm không ở nơi này, luôn luôn nghĩ tới chuyện kịch bản, cô vụng trộm chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnhnhắm mắt nghỉ ngơi, vẫn là không nhịn xuống hỏi ra miệng: “Anh thực sựđịnh để Nghê Vi đến diễn “Tuyệt đại tao nhã” à?”

Đường Trọng Kiêu lúc này mới mở mắt ra, giọng điệu cũng nhạt: “Em cảm thấy Nghê Vi sẽ tiếp nhận bộ phim rách nát này của em?”

“…” Hứa Niệm thế nào lại chán ghét nói chuyện với người này như thế chứ.

Cô xoay người không để ý anh, Đường Trọng Kiêu bên kia lại an tĩnh, qua một hồi lâu mới không chút để ý nói: “Côấy chính là nể mặt tôi, sẽ không ra mặt thừa nhận cũng không phủ nhận.Hôm nay em ra đây cùng tôi, phóng viên chặn ở công ty không tìm được em, chỉ biết tiếp tục quan sát.”

Hứa Niệm cả kinh nói không nên lời nói, chỉ giật mình nhìn anh, người này quả thực… Rất xảo quyệt.

Đường Trọng Kiêu lại mở mắt nhìn cô: “Trong khoảng thời gian này cũng đừng đến công ty.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.