Đường Trọng Kiêu luôn làm cho người ta chán ghét, nhưng anh lúc nào cũng xác định rõ mục đích.
Giống như giờ phút này, Hứa Niệm đúng làvẫn còn vì một câu này của anh mà dần dần thất thần. Đến chuyện này anhta cũng biết, ngay cả người thân của cô cũng chưa từng nhớ kỹ chuyệnnày, đổi lại là anh, thật khiến cô bất ngờ. Một cô gái ngoài lạnh trongnóng như Hứa Niệm, muốn khiến cô khuất phục cách duy nhất chính là dùngtâm.
Bản thân Hứa Niệm cũng hiểu rõ, không sợ người không dụng tâm, chỉ sợ rất dụng tâm.
Chính cô cũng quên hôm nay là sinh nhậtcủa mình, từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình Lục Sơn là nhớ kỹ ngày này. Sau khi Lục Sơn mất, cô gánh vác trên vai tất cả đều là trách nhiệm, saunày dần dần cũng không lưu tâm.
Vật đổi sao dời, cái gì cũng không còn ý nghĩa.
Ngay cả người của Lục gia cũng hiếm khi bận tâm nhớ đến, người nhà của cô thì lại càng không hi vọng…
Nhưng mọi người trên thế giới đều quên, lại chỉ có một mình kẻ thù của cô thì nhớ rõ.
Tâm tình Hứa Niệm tựa như xe đi qua núi,chợt cao chợt thấp, tận lực xem nhẹ xưng hô ái muội của anh ta, chậm rãi một chút ngồi thẳng thân mình, hơi hơi tránh ra hô hấp mãnh liệt củaanh: “Cám ơn.”
Đường Trọng Kiêu nháy mắt, cũng không vội vàng, kéo lưới quá sớm tất sẽ không thú vị.
Anh thản nhiên nhìn cô, hướng cô nâng chén lên: “Chúng ta là đối tác, cần phải vậy.”
Hứa Niệm thật lâu cũng không thể bìnhphục nội tâm, cho đến khi người nọ bỗng nhiên nói: “Ăn bánh ngọt đi, tôi không thích đồ ngọt, cho nên cho em toàn bộ.”
Nhưng Hứa Niệm chưa quên cái bánh ngọt kia là do chính mình “gia công”, nghe vậy cô chỉ cười: “Tôi cũng không thích đồ ngọt.”
Đường Trọng Kiêu như cười như không dựavào quầy bar, cười đến trong lòng Hứa Niệm một trận trống rỗng. Anh nhấp rượu, nói: “Tự tay tôi làm, chính là tấm lòng thành của tôi.” Anh chỉtùy ý nói một câu, nhưng ánh mắt rõ ràng không phải đùa.
Hứa Niệm nhìn bộ dạng đáng đánh đòn kia của anh chỉ biết người này đã sớm đoán được cô động tay động chân vào, đây là muốn nhìn cô làm tròcười mà! Cô cũng không hoảng sợ, trực tiếp cắt một miếng rồi bắt đầu ăn. Nhưng là…
Bánh ngọt bỏ thêm mù tạc, hương vị thật sự chẳng ra sao cả, Hứa Niệm nhanh chóng muốn khóc.
Đường Trọng Kiêu săn sóc đưa ly rượu qua, còn làm bộ giúp cô xoa trán, một bộ nghi hoặc mở miệng: “Sao lại ra mồ hôi?”
Hứa Niệm còn phải cứng rắn chống đỡ: “Quá nóng mà thôi.”
“Chỉ có áo trong mà còn nóng?”
“…”
Sau khi bị rôm Hứa Niệm đã không mặc áokhoác nữa, lúc này trên người cũng chỉ còn mỗi chiếc áo trong màu trắngbó sát người. Đường Trọng Kiêu còn có tâm trạng cười cô: “Em cũng có thể cởi nốt, tôi để em mặc bikini được rồi.”
Cuối cùng còn không quên bổ sung một câu: “Mặc dù dáng người cũng thường thôi.”
Hứa Niệm hung hăng trừng mắt anh, hiệntại cô rốt cuộc hiểu rõ, nói Đường Trọng Kiêu là lão hồ li thật đúng làkhông sai, đẳng cấp của mình thật sự kém vài bậc, mỗi lần đấu với anhđều không có kết quả tốt nào.
***
Chai rượu đã thấy đáy, hai người đều uống không ít, dần dần cũng không đấu nữa, tất cả lại tiếp tục trầm mặc.
Đêm dần sâu.
Bên ngoài là một mảng đen tối, chỉ cótiếng sóng biển rõ ràng truyền tới, Hứa Niệm nhìn mọi thứ, trong lònglại bắt đầu không cách nào kìm nén nhớ tới Lục Sơn. Anh và cô quen biếthai mươi mấy năm, cùng cô trưởng thành, giống như khắc sâu vào trong trí nhớ của cô. Khi anh mới mất, ngày đêm cô không ngừng bức bản thân bậnrộn làm việc, chỉ sợ khi an tĩnh sẽ điên cuồng mà nhớ đến anh.
Người còn sống là bi thương nhất.
Cô liếc mắt nhìn Đường Trọng Kiêu, anhđang từ từ thưởng thức ly rượu, ngón tay thon dài vuốt ve bên cạnh miệng ly, cũng không biết đang nghĩ gì, dường như thất thần. Như cảm giácđược cô đang nhìn anh, cũng chậm rãi quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí càng thêm xấu hổ, anh lại hỏi cô: “Ở trong mắt em, tình yêu là gì?”
Hứa Niệm không nghĩ tới anh sẽ cùng bản thân thảo luận vấn đề này, suy nghĩ một chút chỉ nói cho anh hai chữ: “Chung thủy.”
Đường Trọng Kiêu nhìn cô một cái, ánh mắt có chút kì quái.
Hứa Niệm cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức của bản thân.
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong gia đình không hạnh phúc, năm tuổi, rốt cục mẹ tái hôn. Cha dượng đối đãi với cô cũngkhông tệ, còn có anh kế lớn hơn cô ba tuổi, tất cả vốn đều yên bình, cho đến khi cô sáu tuổi, trong nhà có thêm một đứa trẻ khác.
Đứa bé kia cơ hồ cướp đi tất cả tình yêu của mẹ, cha dượng cũng cưngchiều con bé, Hứa Niệm từ khi đó bắt đầu cảm thấy không hợp với gia đình này.
Cô càng ngày càng yêu mến gia đình hàng xóm Lục Sơn mới đến.
Hai đứa nhỏ tuổi vô tư, cô và Lục Sơndường như có bóng dáng lẫn nhau, cùng trưởng thành, cùng bước chung conđường. Ngay cả năm đó xuất ngoại cũng cùng nhau, Lục Sơn sau khi tốtnghiệp còn cố ý ở lại Italia giúp cô.
Hứa Niệm nghĩ tốt nghiệp về nước, bọn họsẽ kết hôn, rồi sinh một đứa bé đáng yêu, có lẽ hai đứa, một nam một nữhợp lại thành “Tốt”.
Chỉ cần người đó là Lục Sơn, mọi thứ đều là hạnh phúc.
Lục Sơn rất yêu thương cô, từ nhỏ đãkhông nỡ để cô phải chịu một chút ủy khuất, thấy cô mất hứng, luôn sẽnghĩ ra đủ loại cách bất ngờ để lấy lòng cô. Lục Sơn nói, anh là kỵ sĩcủa cô, đời này và đời sau vẫn mãi là thế.
Khi Hứa Niệm hai ba tuổi, Lục Sơn độtngột cầu hôn cô. Khi đó Hứa Niệm tuy rằng cũng cảm thấy đường đột, nhưng ngay cả một câu cũng chưa hỏi mà đã đồng ý.
Khi đó Lục Sơn thật sự là cao hứng hếtsức, ôm lấy cô xoay vài vòng tại chỗ, còn kém suốt đêm gọi điện thoạinói cho toàn thế giới tin tức tốt này.
Nhưng cuối cùng kị sỹ của cô không thể giúp cô cả đời, chỉ còn một chút nữa…
Hứa Niệm nghĩ, thiếu chút nữa lại nhịn không được mà rơi nước mắt, cô nghiêng người nhanh chóng lau khóe mắt.
“Tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.” Hứa Niệm không thể lại nhìn người phía sau kia, nhìn liếc mắt một cái cũng chịu không nổi.
Cô bước nhanh đi ra ngoài, trước mặt gióbiển thổi tới, sượt qua nước mắt nóng bỏng trên má, đau đớn như bị daonhỏ cứa qua, như vậy cô mới thấy tốt hơn một chút. Cô của hiện tại,không bao giờ là Hứa Niệm khi đó nữa.
Đường Trọng Kiêu nhìn cô chật vật nétránh, đáy mắt sâu thẳm đều nhìn tất cả thật rõ ràng, trên mặt anh không có chút biểu cảm, chỉ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, sau đó toàn bộ ly đều bị ném dưới chân.
Tan vỡ một chỗ.
***
Ban đêm Hứa Niệm ngủ một mình, lại trằntrọc mãi không ngủ được, trên lưng dù sao vẫn ngứa, lại thêm trong lòngnghĩ đến Lục Sơn, hoặc là lạ chỗ. Đều nói người quen giường trọng cảmtình, Hứa Niệm không biết bản thân là người trọng tình cảm thế nào, chỉcảm thấy tuổi thanh xuân của Lục Sơn đều vì cô, giờ đây cô vì anh làmmột chút gì đó cũng là cần thiết.
Có vẻ như vậy, tội lỗi của cô sẽ ít đi một chút.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô cuống quít nhắm mắt lại, tiếp đó cảm giác được có người đi vào.
Mùi hương nhàn nhạt đó, cô nhớ tới chuỗi lần tràng hạt giữa cổ tay anh, trong lòng biết là Đường Trọng Kiêu.
Đường Trọng Kiêu hình như mới tắm rửa,mùi rượu và mùi thuốc lá toàn bộ trên người đều không có, hơi thở nhànnhạt. Hứa Niệm cảm giác được nệm trầm xuống, nhưng người nọ cũng rốtcuộc không hành động thừa thãi.
Anh đang nhìn cô.
Trong lòng Hứa Niệm khẩn trương, đang suy nghĩ nếu ngay sau đó anh tấn công thì phải làm sao bây giờ?
Tiếp đó cơ thể đã bị nhẹ nhàng nghiêngđi, sau đó là áo ngủ bị cuốn lên. . . Hứa Niệm ý thức được người nàyđang giúp cô bôi thuốc, trên lưng dễ chịu hơn, thuốc mỡ nhẹ nhàng khoankhoái thật thoải mái, lực đạo trên ngón tay anh cũng rất vừa vặn, vân vê một chút, khiến toàn thân cô đều nhịn không được thả lỏng ra.
Đến khi làm xong tất cả việc này, Đường Trọng Kiêu cẩn thận giúp cô dịch góc chăn thật tốt, xong xuôi mới đứng dậy rời đi.
Hứa Niệm mở to mắt chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, ngược sáng, mảnh khảnh mà cao lớn, lại lộ ra vài phần cô quạnh.
Cô trở mình, lại càng khó có thể chìm vào giấc ngủ.
***
Ngày hôm sau rốt cục Đường Trọng Kiêu đưa cô về, trên đường trở về Hứa Niệm mở xem di động, có mấy chục cuộc gọinhỡ. Cô dụi dụi mi tâm, đều là của những nhà đầu tư khi Trung Ảnh lâmvào khủng hoảng thì ầm ĩ muốn rút tiền, lúc này ngược lại nói chuyệnthiện ý, thái độ so với trước đó không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Hứa Niệm mấy năm nay cũng có thêm nhiềukinh nghiệm, trên mặt vẫn rất thản nhiên đáp lời: “Cám ơn Trần tổng, bây giờ tôi còn đang trên đường, tín hiệu không tốt lắm, khi về sẽ liên lạc lại sau.”
Cô cười quyến rũ, giọng nói khi nói chuyện cũng nhàn nhạt, Đường Trọng Kiêu lái xe, chân mày vẫn không giãn ra.
Hứa Niệm còn muốn tiếp tục điện thoại, di động lại bị người bên cạnh ném ra ghế sau.
Cô kinh ngạc nhìn nhìn Đường Trọng Kiêu,người nọ mang theo vẻ chán ghét nói: “Hiện tại là bọn họ chạy theo em,em nịnh nọt như vậy làm gì?” Anh nhìn cô cười thành bộ dạng đó với người khác thì tức giận, anh cũng giúp cô không ít, tại sao lại đối xử lạnhnhạt với anh.
Huống chi, ai cho phép cô dùng cái giọng điệu… làm nũng với người đàn ông khác chứ?
Đường Trọng Kiêu càng nghĩ càng tức, nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.
Hứa Niệm có chút chẳng hiểu ra sao, nhưng vừa nghĩ Đường Trọng Kiêu nói cũng không sai, đúng là mấy năm nay cúiđầu khuất phục quen rồi, trong chốc lát không thể sửa đổi.
Cô lại nhìn nhìn Đường Trọng Kiêu, pháthiện biểu cảm người này cực đáng ghét, như là đang tức giận. Nhưng mộtđường này cô cũng chưa chủ động trêu chọc anh, buổi sáng còn cố ý chủđộng chào hỏi với anh, đây là đang khó chịu cái gì?
Cô nghĩ không ra, tự nhận cũng không cóbản lĩnh đoán được người này, vì thế nói: “Về sau nói không chừng còn có việc nhờ tới người ta, chừa một đường lui luôn tốt.”
Đối với bộ dạng này của cô Đường Trọng Kiêu chỉ ném một câu: “Lòng dạ đàn bà.”
Hứa Niệm nghẹn lời.
Đường Trọng Kiêu lạnh mặt lái xe, qua một lúc lâu mới nói: “Có lúc cần phải cứng rắn, con người đều có tính titiện, em càng không để ý tới hắn thì hắn càng bám lấy em, nếu em khôngnhẫn nại trước, thì kẻ thua chính là em.”
Hứa Niệm cẩn thận nghĩ lại một phen, trong lòng lặng lẽ có chút thán phục anh, nhưng nghĩ lại thấy có chút là lạ?
Nhìn vẻ mặt suy nghĩ mơ màng của cô,Đường Trọng Kiêu đưa tay đánh vào ót cô một cái: “Khuôn mặt có vẻ lanhlợi mà luôn làm những điều ngu xuẩn.”
Hứa Niệm thừa nhận nhưng việc cô không hiểu còn rất nhiều, yên lặng nhẫn nhịn hàm ý này.
Đúng lúc có điện thoại gọi tới, tiếngchuông vang vọng trong xe, Hứa Niệm lặng lẽ chăm chú nhìn người đàn ôngbên cạnh, đưa tay chỉ chỉ di động của mình, thấy Đường Trọng Kiêu khôngcó phản ứng gì mới nghiêng người bắt đầu tiếp máy.
Là Trâu Dĩnh gọi tới .
“Ôi tổ tông, điện thoại của cậu cuối cùng cũng thông .”
Lúc trước tín hiệu ở trên biển rất kém,di động vẫn luôn tắt máy, Hứa Niệm nghe thấy giọng Trâu Dĩnh có chút sốt ruột, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải việc hệ trọng, chẳng qua làtớ bị phóng viên làm phiền muốn chết .” Bộ dạng Trâu Dĩnh uể oải, “Hiệntại khắp nơi đều truyền tin Nghê Vi sẽ đóng phim “Phong hoa tuyệt đại”nhưng tớ có biết gì đâu, khiến tớ quả thực không biết nói gì với đámphóng viên.”
Hứa Niệm vừa muốn nói, di động đã bịngười đàn ông bên cạnh tiếp nhận, sau đó chợt nghe anh trầm thấp phânphó qua điện thoại: “Không được nhận phỏng vấn gì cả, hiện tại phải đemchuyện xấu của Lục Từ và Chi Kính Sinh khoa trương lên.”
Xong xuôi còn dặn dò một câu: “Hôm nayChu Kính Sinh sẽ bị tai nạn xe, cô chụp mấy tấm ảnh dùng Lục Từ để khích bác, đệm thêm mấy lời cô nghĩ ra.”
“. . .” Trâu Dĩnh nhìn màn hình di độngtối đen, tin tức liên tiếp khiến cô tiêu hóa không xong, sau một lúc lâu mới giật mình kinh ngạc hô lên một tiếng: “Người đó là ai nhỉ?”
Hứa Niệm ngơ ngác nhìn Đường Trọng Kiêu: “Vì sao còn muốn tiếp tục lan truyền chuyện xấu của hai người bọn họ?”
Đường Trọng Kiêu đưa tay tìm đồ trong tủ, trả lời vô cùng tùy ý: “Tiền nhiệm nữ chính cũng phải có chút cảm giáctồn tại thì bộ phim mới này mới đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, có ChuKính Sinh, sẽ tiết kiệm được khá nhiều phí tuyên truyền.”
“. . .” Hứa Niệm đã đờ ra không lời nàođể nói , cô có thể tưởng tượng hiện tại khắp nơi đề tài hấp dẫn đều làbộ phim “Phong hoa tuyệt đại” này.
“Vậy rốt cuộc anh định để ai làm nữ chính?”
Đối mặt với câu hỏi của cô, Đường Trọng Kiêu chỉ cười: “Đoán xem.”
Hứa Niệm trợn trừng mắt.
Tiếp đó trong lòng bỗng nhiên bị ném đếnmột cái gì đó, Hứa Niệm cúi đầu vừa thấy là di động của Đường TrọngKiêu, cô buồn bực nhìn anh, chỉ nghe người nọ đương nhiên nói: “Chuôngdi động của em là gì, đổi cho tôi thành như vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]