Hứa Niệm biết ngay Đường Trọng Kiêu sẽdùng giọng điệu này, thành thật không lên tiếng. Một lát sau, người bênkia cuối cùng cũng bắt đầu vui vẻ hòa nhã, nói: “Em cảm thấy quản lýVương là dạng người gì?”
Anh bỗng nhiên đi thẳng vào vấn đề, HứaNiệm nhất thời không phản ứng kịp, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Bìnhthường làm việc rất nghiêm túc, cũng nghiêm khắc với cấp dưới, đặc biệtlà rất tốt với con cái.”
Đường Trọng Kiêu hơi chút suy tư: “Nhược điểm của chị ta là gì?”
Từ Niệm nhất thời im tiếng, dường như đã đoán được ý của người đàn ông này.
Đường Trọng Kiêu nói đến điểm mấu chốtthì ngừng, giữa hai người quỷ dị không ai nói tiếp, vẫn là anh mở đầuphá vỡ sự trầm mặc: “Tôi cúp máy đây.”
Hứa Niệm cảm thấy mình nên nói chút gì,vì thế dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nói “Cám ơn”, bên kia lặng imthật lâu sau, cuối cùng “Ừ” một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại chỉ còn lại có âm báo bận.
Hứa Niệm nhìn chằm chằm màn hình di độngtối đen, sau một lúc lâu mới đột nhiên ý thức được một vấn đề, sau khiđiện thoại kết nối hai người còn chưa kịp nói cho đối phương biết rốtcuộc xảy ra chuyện gì, tại sao Đường Trọng Kiêu đã biết?
Chẳng lẽ người đang ở nước ngoài, lúc nào cũng quan tâm tới cô…
Nhận thức này làm cho lòng cô có chút kỳdiệu, may mà Trâu Dĩnh đã đẩy cửa tiến vào. Hai người từ bộ phận nhân sự lấy được hồ sơ của quản lý Vương, Trâu Dĩnh cau mày, sau một lúc lâucũng không nhìn ra điều gì: “Một câu chỉ điểm đó của anh ta, thế nào màtớ vẫn thấy mơ hồ, chẳng lẽ phải lấy ác trị ác? Hứa Niệm, chúng ta làthương nhân đứng đắn.”
Muốn dùng thủ đoạn cực đoan cũng khôngcần Đường Trọng Kiêu nhắc nhở, lúc trước Tiểu Kỷ cũng đã đề nghị, nhưngtóm lại hậu quả rất phiền phức, cô không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Hứa Niệm chậm rãi thu hồi tầm mắt từ trên máy tính, lúc này mới quay đầu nhìn cô: “Đừng nghĩ bậy, hiện giờ quảnlí Vương bị bức đến mức phải đi đến bước này, hoặc là tâm lý không thăng bằng, hoặc là cùng đường. Cho dù là loại nào, nếu chúng ta muốn làm cho chị ta hoàn toàn câm miệng chí ít phải có biện pháp đối với từng thủđoạn của chị ta, luôn có lý do có thể khiến người ta thỏa hiệp.”
Trâu Dĩnh không tiếp nói, ngược lại kỳ quái nhìn cô. Hứa Niệm nâng tay sờ má theo bản năng: “Làm sao?”
“Hiện tại cậu và Đường Trọng Kiêu…” Nóimột nửa, cuối cùng vẫn không tiếp tục nữa. Vì sao hiện tại cô luôn cócảm giác Hứa Niệm và Đường Trọng Kiêu vô cùng ăn ý? Người nọ chỉ tùy ýmột câu đã khiến cho cô có chủ định, giống như ngay cả lúc trước tâmtrạng rối bời cũng có thể ổn định lại.
Sợ nói ra nha đầu kia lại nghĩ ngợi lungtung, cô chỉ vỗ vỗ vai Hứa Niệm: “Đi theo anh ta cậu sẽ nhanh chóng tuluyện thành tinh.”
Hứa Niệm chỉ cười, không tán dóc nữa.
Không nói đến chuyện khác, ít nhất đốivới năng lực làm việc của Đường Trọng Kiêu có rất nhiều thứ đáng giá đểcô học tập, trước đây cô muốn đấu cùng Đường Trọng Kiêu, đời này cũngkhông có cơ hội chiến thắng.
Cho tới bây giờ cô vẫn luôn là người cốchấp, nhưng cũng bởi vì điều này khiến cô nếm phải không ít mệt mỏi,hiện tại cuối cùng cũng hiểu được có chuyện nhất định phải học được, đóchính là thỏa hiệp. Con người sống trên đời, luôn phải biết được lúc nào nên co nên duỗi, nếu biết rõ phải lấy trứng chọi đá thì cần gì phải phô trương.
Đường Trọng Kiêu từ trước đến nay khôngdùng thủ đoạn quá mức để đối phó cô, nhưng luôn có cách khiến những góccạnh của cô đều chậm rãi bị bào mòn, những thứ này, tất cả những điều đó phải tự cô từng chút lĩnh hội.
Trâu Dĩnh không nói tiếp, con người cho dù bị bức đến một bước kia, nhưng tóm lại là không có cách nào khác mà đồng cảm.
Cô chỉ hy vọng Hứa Niệm sẽ sống tốt.
***
Mấy ngày sau, quản lý Vương không nghĩtới vừa mở cửa nhà thì thấy Hứa Niệm đang ngồi trên sô pha nói chuyệnphiếm với con gái, sau khi sửng sốt trong nháy mắt liền trầm mặc: “LâmLâm, vào phòng làm bài tập đi.”
Lâm Lâm rất ít khi thấy mẹ lạnh nhạt như thế, nhíu mày, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời.
Quản lý Vương thấy sản phẩm dinh dưỡng ởtrên bàn, cũng chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, sau khi ngồi xuống chỗ bêncạnh, ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời: “Tôi không chào đón cô.”
Hứa Niệm trước kia cũng từng tâm cao khíngạo, lúc này hiếm thấy lại mặt dày, vẫn cứ ngồi không nhúc nhích. Quảnlý Vương châm chọc nhìn cô: “Hứa tổng đây là ý gì, nếu không đi tôi sẽbáo cảnh sát, gần đây cô cũng không được yên ổn, lại thêm tin tức nàynữa chỉ sợ không tốt lắm.”
Hứa Niệm nghe giọng điệu âm dương quáikhí của chị ta cũng không giận, khẽ mỉm cười nói: “Tôi muốn biết, quảnlý Vương chán ghét tôi như vậy, thật là bởi vì tôi không có năng lựckhiến chị cảm giác chịu không nổi, hay là vì chính chị không có năng lực thẹn quá hóa giận?”
Sắc mặt quản lý Vương lập tức thay đổi,muốn nói gì đó lại liếc mắt nhìn phòng của Lâm Lâm, cố ý hạ giọng nói:“Tôi không biết cô đang nói gì.”
Hứa Niệm cũng không che giấu, nói thẳng:“Những tin tức gần đây là ai tung tin ra, trong lòng tôi và chị đều rõ,hôm nay chúng ta nói chuyện tử tế một chút, tôi tin rằng chị cũng còntình cảm với Trung Ảnh, không thì sẽ không đến mức ở lại mấy năm nay.”
Cô nói xong lại cười: “Mặc dù cuối cùng chị cũng kiếm được không ít lợi từ nó.”
Ở nhà nhắc tới chuyện này, vẻ mặt quản lý Vương càng thêm xấu hổ, Hứa Niệm nhìn toàn bộ phản ứng của chị ta ởtrong mắt, cúi người qua: “Sức khỏe của Lâm Lâm từ nhỏ đã không tốt, một mình chị nuôi nấng cô bé quả thật rất vất vả. Nhưng chị có biết cảmnhận của Lâm Lâm về chị như thế nào không?”
Nói đến đây, đôi môi quản lý Vương bắtđầu không ngừng run run, như là cực kì kháng cự lại vấn đề này, trợntrừng cô: “Không cần cô quan tâm, cô có tư cách gì?”
Hứa Niệm im lặng mặc cho chị ta mắng, đến khi chị ta phát tiết xong, lúc này mới chống lại đôi mắt hồng lên củachị ta: “Trước hết tôi muốn cám ơn chị, cũng muốn nói lời xin lỗi vớichị. Thanh xuân của chị đều dành hết cho Trung Ảnh, thậm chí vì nó màchị ly hôn với chồng, tưởng rằng ít nhất cố gắng mấy năm nay sẽ có hồibáo, nhưng Trung Ảnh chưa thể cho chị thứ gì. Thậm chí, bệnh của Lâm Lâm nghiêm trọng như vậy, nhưng ngay cả tiền chữa bệnh của cô bé chị cũngkhông xoay xở được…”
“Câm miệng!” Trên mặt quản lý Vương đãsớm không có huyết sắc, đôi mắt đỏ đến dọa người, chị ta dùng tay chemặt, giọng nói càng ngày càng thấp, “Cô đừng nói nữa.”
Chị ta cuối cùng vẫn là sụp đổ, trước kia là người hiếu thắng như vậy, vì công việc mà bỏ ra những năm tháng tươi đẹp nhất. Cũng không phải không ai chìa ra một cành oliu cho chị, hainăm nở mày nở mặt nhất đó có không ít công ty tìm chị đổi nơi công tác,nhưng khi đó chị một lòng dành tất cả cho Trung Ảnh.
Sau đó đến khi con gái phát bệnh, số tiền lớn như vậy, ép chị không còn đường đi. Nhưng tuổi tác tươi đẹp của chị đã đi qua, mà đây là thời mà khắp nơi mọi ngành nghề đều chú trọng tuổi trẻ, lúc này cũng chẳng còn ai cần chị nữa, ngay cả Trung Ảnh cuối cùng cũng làm cho chị thất vọng.
Một đời người đơn giản chính là hai chuyện, công việc và gia đình, nhưng cuối cùng cả hai điều này đều bị chị làm cho hỏng bét.
Chị chỉ có thể thừa nhận thất bại của chính mình, tất cả oán cùng hận bắt đầu ứ đọng, tâm lý đã sớm vặn vẹo.
Hứa Niệm trầm mặc, đưa tay nhẹ nhàng vỗlên lưng chị: “Lâm Lâm nói, chị là tấm gương và cũng là niềm tự hào củacon bé, đời này cũng muốn học theo chị, đều phải sống vì lý tưởng củachính mình.”
Lời này càng khiến chị ta khóc không thành tiếng: “Học tôi thì có gì tốt, đứng trước tiền bạc, tất cả lý tưởng đều là giả.”
Trong lòng Hứa Niệm cũng không chịu nổi,tìm hiểu được càng nhiều, tâm tình của cô lại càng nặng nề. Cô trầmngâm, vẫn là nói từng chữ: “Bất cứ nào tấm lòng của người mẹ yêu thươngcon cái đều đáng được tôn trọng, nhưng việc đó dù sao chị cũng làm sairồi, tôi muốn cho những người khác một công đạo, đó là phép tắc. Nhưngmấy năm nay khổ sở của mọi người tôi không thể kịp thời hỏi thăm, là lỗi của tôi. Quản lý Vương, bệnh của Lâm Lâm chị cứ yên tâm.”
Quản lý Vương nâng mắt lên, trên mặt toàn là nước mắt.
Hứa Niệm đón nhận ánh mắt của chị, ngaycả nói cũng hết sức nặng nề: “Đây không phải là bồi thường, càng khôngphải là thương hại, chị cũng sẽ tiếp tục chán ghét tôi, chị vẫn là người mẹ tốt của Lâm Lâm, không có bất cứ thay đổi nào.”
***
Hứa Niệm đi ra từ nhà của quản lý Vương,trời vẫn mờ mịt như trước, thời gian này đang là mùa mưa, mỗi ngày đềuvô cùng âm u. Cô một mình đi tới ngã tư đường cũ kĩ, đây là nhà ở thờikì đầu, khắp nơi đều là dấu vết loang lổ của năm tháng.
Còn nhớ rõ năm mười mấy tuổi, cô và LụcSơn cùng đến công ty, lúc ấy thấy quản lý Vương vẫn luôn nổi tiếng làquyến rũ xinh đẹp, bộ trang phục công sở vừa người, phong cách chuyênnghiệp thật đáng ngưỡng mộ.
Mỗi bước đi tâm trạng cô đều áp lực đếnkhó chịu, vòng qua con đường này vào nội thành, khắp nơi đông nghịt mộtmảnh phồn hoa. Thế giới này luôn hiện thực đến đáng sợ, ai đau thương ai rơi lệ thì có can hệ gì đến ai, không người nào hỏi thăm.
Bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa nhỏ dày đặc, mang đến mộtluồng khí lạnh, cô ôm chặt cánh tay đi về phía trước, trời càng ngàycàng lạnh.
Có xe dừng trên giao lộ, bọt nước rơitrên cây cột điện tất cả đều rơi vào nóc xe, cửa kính xe chậm rãi hạxuống, cô hốt hoảng nhìn thấy khuôn mặt của Đường Trọng Kiêu.
Lúc này nhìn thấy anh, bỗng nhiên có cảm giác xúc động muốn khóc, cô cố gắng chịu đựng.
Đường Trọng Kiêu cầm dù đi tới, không hỏi gì, chỉ choàng chiếc áo khoác ngoài trong tay lên người Hứa Niệm, nửa ôm cô lên xe.
Nhiệt độ trong xe cao, chiếc váy trênngười cô đã ướt đẫm từ lâu, nước rơi đầy bên chân, tóc cũng ướt nhẹp.Đường Trọng Kiêu cầm khăn mặt khô đưa cho cô, thấy dáng vẻ chậm chạp của cô, thì có chút thô bạo bắt đầu giúp cô lau: “Em muốn bị cảm à?”
Hứa Niệm lúc này mới trở lại bình thường một chút, nhìn anh một cái, cuối cùng không nói gì.
Chú Hoa vẫn dùng dáng vẻ già dặn như trước, từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc lái xe.
Khi về đến nhà, Hứa Niệm lên lầu trướcnhưng có chút không nhịn được, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.Đường Trọng Kiêu lúc này mới mở miệng: “Thế giới này mỗi ngày đều cóchuyện bất công xảy ra, bà ta lựa chọn động tay vào sổ sách, lại khônglựa chọn xin giúp đỡ từ em, từ khi bắt đầu làm ra quyết định này thì nên chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình. Chuyện này không liên quan tới em, cho tới bây giờ con người cũng không thể tranh giành cùng sốmệnh mà là tranh đấu cùng tà niệm trong lòng mình.”
Hứa Niệm nghe xong lời này, trong lòngbuông lỏng một chút, lại nhìn Đường Trọng Kiêu lưỡng lự không biết nóigì, thật kỳ lạ, tất cả những tâm tư đó của cô anh đều biết.
***
Lúc thím Phúc mở nước tắm cho cô liền ởngay bên cạnh khuyên nhủ: “Lần này nhất thiết cô đừng lại giận dỗi vớitiên sinh, ngài ấy đi đi lại lại như vậy, cơ thể sớm muộn gì cũng chịukhông nổi.”
Hứa Niệm lần trước cũng không phải cố ý, nghe thím Phúc nói vậy thì không lên tiếng.
Thím Phúc cho rằng cô còn đang bực bội,cầm tinh dầu rót vào trong, lải nhải nói: “Cô xem ngài ấy chính là lolắng cho cô, cô vừa xảy ra chuyện liền trở lại. Hứa tiểu thư, tôi cònchưa từng thấy tiên sinh lưu tâm ai như vậy, trừ…”
Bà biết mình nói lỡ, lại vội vàng sửa miệng: “Trừ lão phu nhân.”
Hứa Niệm cũng không nghĩ nhiều, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nhưng thím Phúc một chút ý bỏ qua cho côcũng không có, cười cười đi đến bên cạnh cô, bộ dạng nửa dỗ dành nửakhuyên bảo: “Tôi nghe chú Hoa nói, thời gian này tiên sinh ngay cả tươicười cũng ít đi, nếu không cô thử dỗ dành ngài ấy?”
Hứa Niệm nghe lời này suýt nữa trực tiếpngã vào trong bồn tắm, cô quay đầu nhìn thím Phúc, biểu cảm có chút ngờnghệch: “Cháu dỗ anh ta?”
Nghĩ đến hình ảnh đó đã cảm thấy không thích hợp…
Dáng vẻ thím Phúc như không lưu tâm lắm, cực kì nhiệt tình: “Thật ra tiên sinh rất dễ dỗ, tôi chỉ cho cô mấy chiêu.”
Hứa Niệm nhìn ánh mắt thím Phúc cười vô cùng sáng lạn, bỗng nhiên có chút dự cảm không tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]