Tôn Du cùng Trần Thứ đồng thời ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang bên kia.
Không biết Khương Tỉnh đứng lên từ lúc nào, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như câu nói vừa rồi không phải từ trong miệng cô phát ra.
Tôn Du hơi kinh ngạc, “Khương Khương?”
Khương Tỉnh đặt quyển sách trong tay xuống, đi tới nói với Tôn Du: “Làm mối không phải là chuyện ép buộc, đừng miễn cưỡng người khác.”
Tôn Du bất mãn: “Chị chỉ có ý tốt…”
Khương Tỉnh cắt đứt lời chị: “Nhìn chân em đi.”
Tôn Du lập tức nghẹn lời, nhìn qua bắp chân tráng nõn của Khương Tỉnh, thấy nơi bầm tím kia, cảm giác áy náy lại quay về, không phản bác được lời cô.
Lúc này từ trong thư phòng một bóng người chạy ra, tủi thân ôm lấy chân Tôn Du, “Mẹ, khi nào mới về nhà?”
Tôn Du không có cách nào, cười với Trần Thứ, đưa Tiểu Tây về.
Trong tiệm chỉ còn lại hai người, Trần Thứ đứng bên quầy bar, chỉ cách Khương Tỉnh vài bước chân.
Khương Tỉnh chậm rãi đi tới cạnh cửa kéo rèm cửa lại, xoay người đi về phía cầu thang.
Trần Thứ sững sờ, thấy cô đã bước lên một bậc thang, há miệng: “Khương…”
Lông mi Khương Tỉnh khẽ nhúc nhích, đỡ tường bước đi.
“Khương tiểu thư.” Anh gọi.
Khương Tỉnh dừng chân, quay người lại. Cô đứng trên bậc thang, mắt nhìn xuống, rơi trên người Trần Thứ.
Trần Thứ bước nhanh qua, nói: “Tôi đỡ cô lên.”
Bàn tay anh mạnh mẽ, nâng khuỷu tay cô như trước đây, Khương Tỉnh nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều im lặng. Tai Trần Thứ đỏ lên, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tinh/36222/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.