Lồng ngực anh cứng rắn, trên áo sơ mi có mùi hương nhàn nhạt, vòng tay này quen thuộc mà ấm áp.
Khương Tỉnh không muốn buông ra.
Trong hành lang thỉnh thoảng có người qua lại, chỗ bọn họ đứng quá rõ ràng, khiến mọi người đều liếc nhìn. Khương Tỉnh thả tay ra, ngẩng đầu nói: “Anh buông em ra trước đi.”
Trần Thứ ngơ ngẩn một chút. Nghe cô nói những lời này, anh mới ý thức được, tay anh đang siết chặt lấy eo cô.
Đây dường như đã thành phản ứng bản năng, cô chạy qua, anh liền ôm lấy cô.
Tâm lý xây dựng được cùng những lời tự nói với bản thân đều thành mây bay, không biết đã sớm bay đi đâu.
Khương Tỉnh kéo Trần Thứ vào một góc đại sảnh, nghiêm túc nhìn anh, nói: “Anh từ công ty tới sao? Ăn cơm rồi chứ?”
Trần Thứ ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô.
Khương Tỉnh hỏi: “Anh nhìn gì thế?”
Trần Thứ nhíu mày hỏi: “Còn đau không?”
Khương Tỉnh lắc đầu, vẻ mặt thoải mái nói: “Không đau, tốt hơn nhiều rồi.”
Mày Trần Thứ vẫn chưa giãn ra, hơi thất thần nhìn cô.
Khương Tỉnh hỏi: “Anh nghĩ gì thế?”
Ánh mắt Trần Thứ hơi động, hồi phục tinh thần, Khương Tỉnh đột nhiên nhón chân lên, hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Hôn một cái lại cảm thấy không đủ, còn muốn tiến tới, không ngờ đầu đột nhiên choáng váng, thân thể ngã về phía trước, may mắn Trần Thứ kịp thời đưa tay ra đỡ cô.
“Sao rồi?” Trần Thứ sốt ruột hỏi.
Một tay anh ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tinh/3100274/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.