Trần Thứ ra khỏi phòng bệnh, cũng không đến phòng cấp cứu, anh ngồi bên ngoài một hồi.
Khương Mộng đi ra, nhìn nhìn anh, nói: “Khương Khương nói anh đi khám một chút, hay là anh đến phòng cấp cứu đi.”
Trần Thứ không lên tiếng, giống như không nghe thấy.
Khương Mộng nói tiếp: “Nhưng điều mẹ tôi nói hôm nay không phải giả, xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi càng không yên tâm về Khương Khương, đợi nó khá hơn một chút, chúng tôi sẽ đưa nó về nhà, với tính tình của ba tôi, nếu như biết rõ việc này, sẽ không thể nào cho nó ra khỏi nhà nữa.”
Thấy Trần Thứ vẫn cứ cúi đầu, trong lòng Khương Mộng thở dài, nhưng vẫn nói ra: “Tôi thấy trong lòng anh cũng rõ ràng, hai người bên nhau là điều không thể. Khương Khương tính tình thẳng thắn, lại ngang bướng, chúng tôi nói thế nào nó cũng không nghe, chỉ có anh…” Khương Mộng chần chừ một chút, “Nếu anh thật sự quan tâm nó… Giúp một chuyện đi.”
Khương Mộng nói xong, chờ anh trả lời.
Một hồi lâu, nghe Trần Thứ thấp giọng nói: “Tôi không muốn giúp cái gì, tuyệt đối không muốn.”
Anh đứng lên, vẻ mặt càng thêm tiều tụy, mày nhíu chặt, nói: “Nhưng mọi người nói đúng, tôi có tư cách gì…”
Khương Mộng không biết nói gì. Thống khổ trong mắt anh rất rõ ràng, rất khó để xem nhẹ.
Khương Mộng chỉ im lặng. Trần Thứ cũng không đợi chị nói chuyện, anh đứng một lúc liền rời đi.
Trần Thứ về đến nhà đã qua 0 giờ.
Anh đến nhà vệ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tinh/3100271/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.