Trong quá trình Mộ Hàn thuật lại đoạn ân oán trong quá khứ này, ta cũng bất giác ăn hết bát cháo kia.
Đang lúc ta còn muốn nghe nàng kể tiếp, Mộ Hàn thu cái bát rỗng lại, đứng dậy rời đi, ta vội vàng hô to với bóng lưng của nàng: “Ơ này, ngươi còn chưa kể xong mà!”
Mộ Hàn xoay người lại cười với ta: “Xem ra ngươi đã khỏe, nếu khỏe rồi thì ngày mai rời giường làm việc, ta không nuôi người nhàn rỗi.”
Ta đột nhiên bị Mộ Hàn đánh trở về hiện thực, bi thương trong lòng lập tức dâng lên.
Mộ Hàn cười lạnh quay trở lại cạnh giường ta, nhẹ nhàng vỗ đầu ta: “Nếu vẫn còn sống, nếu không đến điểm mấu chốt không qua được, vậy thì đừng vội tìm cái chết.”
Ta nhìn ánh mắt thân thiết của Mộ Hàn, tự dưng sinh ra sự tín nhiệm với nàng: “Cả nhà ta đều bị đuổi giết, cha nương cùng ca ca liều mạng bảo vệ ta, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình ta, ta phải sống thế nào?”
“Mạng của ngươi là cha nương cùng ca ca ngươi dùng mạng đổi lấy, ngươi lại càng phải sống cho ra hồn, mang theo kỳ vọng của bọn họ mà sống.” Ánh mắt Mộ Hàn lạnh lùng kiên định nhìn ta.
Ta lập tức như được vỡ lẽ, đúng vậy, mạng của ta là do người cả nhà ta dùng mạng đổi lấy, làm sao ta có thể cứ thế chết đi? Nếu ta chết, chẳng phải ta đã phụ lòng cha nương và ca ca sao?
“Nhưng ta không nhà để về.” Ta cúi đầu nói, “Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tich-mo-han/2526465/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.