Nàng nói, khi đó nàng vẫn là Sơ Xuân.
Sơ Xuân năm mười ba tuổi bị bán vào kỹ viện, bị người nàng gọi là ‘nương’ suốt mười ba năm bán đi.
Từ lúc Sơ Xuân bắt đầu có trí nhớ, nàng phát hiện nương của nàng không giống với nương nhà người khác, lúc hài tử nhà người ta sinh bệnh, mẫu thân sốt ruột không yên, lòng nóng như lửa đốt, mà lúc Sơ Xuân sinh bệnh, nương của nàng lại không hề quan tâm; lúc hài tử nhà người ta sinh thần, mẫu thân người ta vô cùng vui vẻ tổ chức sinh thần cho con mình, mà mẫu thân nàng ngay cả ngày sinh của nàng cũng không biết; mỗi năm tết đến hài tử nhà người ta đều mặc y phục mới, Sơ Xuân lại mặc y phục cũ mà hài tử nhà người ta không cần; còn một điều nữa là, trong nhà nàng luôn xuất hiện những nam nhân xa lạ, hơn nữa mỗi lần lại một người khác nhau.
Người trên thôn trấn đều mắng nương của Sơ Xuân không biết xấu hổ, ngay cả mấy bằng hữu thường xuyên chơi cùng Sơ Xuân cũng chỉ vào mũi Sơ Xuân mắng nương của nàng là đồ dâm đãng, những lúc như vậy Sơ Xuân sẽ nhào đến đánh mắng người ta, thường xuyên mặt mũi bầm dập về nhà, nhưng sau khi về nhà nương của nàng cũng không hỏi nàng lấy một câu thân thiết.
Trong trí nhớ của Sơ Xuân, nương của nàng gần như chưa từng cười với nàng, mỗi ngày đều là những lời nói lạnh nhạt, nhưng lại động tý là đánh chửi, trên người Sơ Xuân ngày nào cũng có những vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tich-mo-han/2526463/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.