Trong thế gian hỗn loạn này, chỉ có một người cao cao tại thượng, có thể khiến ông ta giao ra binh quyền, có thể danh chính ngôn thuận g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta.
Phụ thân ta đã đưa ra lời sấm truyền rằng thiên tử sẽ xuất hiện trong bốn người.
Mệnh bàn tinh quỹ, từ đó dẫn động, phong vân biến ảo, kéo dài mười lăm năm.
Lý Tán thừa nhận đã ép c.h.ế.t mẫu thân ta, nhưng ông ta không muốn tự sát:
"Bệ hạ, thần không dám xưng là trưởng bối của người, nhưng hôm nay người g.i.ế.c thần ở đây, chẳng lẽ không sợ Huyền Ca, con trai thần, trở mặt với người sao?"
Ta từng bước, từng bước, đi xuống từ trên cao:
"Lý tướng quân, năm đó nếu không phải nông, ta sẽ không quen biết con trai ông nhờ con vẹt, có đoạn nhân duyên này. Ông không biết, ta sinh ra đã có mệnh cách hung hãn bá đạo. Thất sát, Kiêu thần, chủ về cướp đoạt. Bất cứ ai thân thiết với ta, đều sẽ bị ta cướp đoạt khí vận, đã có một hai người ứng nghiệm rồi."
Ta lấy con d.a.o găm đã chuẩn bị sẵn từ trong khay sơn son thếp vàng, động tác vô cùng bình thường.
"Năm đó, số mệnh mà ông muốn phụ thân ta xem, phụ thân ta đặc biệt dặn ta hôm nay chuyển lời, con trai ông, Lý Huyền Ca, có mệnh cách quý trọng, nhân thánh trung hòa, nhất định là Tử Vi đế tinh."
Lý Tán bị bốn hộ vệ áp giải, hai tay bị trói ngược ra sau, một cước đá vào đầu gối khiến ông ta quỳ xuống.
Ông ta ngẩng phắt đầu lên, hung dữ nhìn ta chằm chằm: "Vậy là ông ấy xem không chuẩn!"
Ta rút vỏ dao, đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Không phải, là ta đã cướp đi đế vương mệnh của hắn, ta đến làm hoàng đế, ông xem ta làm tốt biết bao!"
Ta từ từ buông tay.
Lý Tán ngã về phía trước trên sàn, m.á.u trên n.g.ự.c chảy ra từ dưới thân, từ từ lan ra xung quanh, tạo thành một vũng m.á.u lớn.
Ta đứng dậy, không hề quan tâm, bước qua vũng m.á.u đó.
Dấu chân dính máu, từ trong điện tối tăm, từng bước, từng bước, kéo dài đến ngoài điện sáng sủa.
Gió rít ngoài điện, tuyết rơi rất lớn, bay tán loạn.
Ta nhìn toàn bộ hoàng thành, gió thổi tuyết bay, mái hiên tích tuyết, nhìn đâu cũng thấy một màu trắng xóa.
Ta chợt ngẩn người, không biết mình đã ở trong đó bao lâu rồi.
Lý Huyền Ca đang dắt Minh Cẩn chơi ở ngoài mái hiên, Minh Cẩn nắm tuyết trong tay, Lý Huyền Ca giật lấy, Minh Cẩn quay đầu chạy về phía ta một cách hào hứng.
"Mẫu thân!"
Nàng đưa cục tuyết đang nắm trong tay cho ta, cúi đầu nhìn thấy vết m.á.u dưới chân ta.
"Đây là gì?"
Lý Huyền Ca cũng chú ý tới, một tay che mặt nàng:
"Minh Cẩn, đừng nhìn."
Minh Cẩn hai tay nắm lấy bàn tay hắn, chớp chớp đôi mắt to, lúc nhìn ta, lúc lại không nhìn, liên tục hỏi, đây là gì, đây là gì.
Ta dần dần bật cười, cúi người nhìn nàng:
"Minh Cẩn, trên đời có hai loại tuyết, trên tay con là tuyết, dưới chân mẫu thân cũng là tuyết, đều có thể khiến thế gian này trở nên sạch sẽ."
Lý Huyền Ca ngẩng đầu nhìn ta, khẽ cười.
Hắn giao Minh Cẩn vào tay ta:
"Bệ hạ, phụ thân ta đâu?"
Cơ thể ta cứng đờ, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn hắn, hồi lâu.
Nụ cười trong mắt Lý Huyền Ca chợt tắt, thân hình lảo đảo, lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào vũng m.á.u dưới chân ta, định xông vào bên cạnh ta.
Ta nắm lấy cổ tay hắn.
Giọng nói yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy:
"Lý Huyền Ca, đừng nhìn."
---
Năm thứ hai mươi ta làm hoàng đế, Minh Cẩn đã mười bốn tuổi.
Đó là một mùa xuân dài, Triệu Minh Thừa lặng lẽ lâm bệnh.
Ban đầu hắn bị cảm lạnh, vẫn ngày ngày đến thượng triều, ta cho người dọn ghế cho hắn ngồi.
Sau đó, bệnh tình của hắn không thuyên giảm, ta liền cho hắn ở lại trong cung.
Ở trong cung, thái y khám bệnh cũng tiện hơn.
Nhưng dù thế nào cũng không chữa khỏi, thậm chí ngày càng tệ hơn.
Ta trách mắng Thái y viện, lại bị Triệu Minh Thừa ngăn lại.
Hắn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm lấy tay ta, ngón tay khẽ đặt lên mu bàn tay ta:
"Bệ hạ, đừng nổi giận. Ta già rồi, sống đến năm sau là đã năm mươi tuổi rồi, không phải ai cũng trường thọ như Dương Thiệu."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, cúi đầu nhìn hắn, tầm mắt dần dần mờ đi:
"Hoàng thúc, đừng nói vậy, chẳng phải ngươi còn muốn nhìn trẫm trả lại ngôi vị hoàng đế cho Triệu gia sao?"
Triệu Minh Thừa cười yếu ớt:
"Bệ hạ, người cũng biết nói những lời này sao? Người là tướng sư, là người biết rõ nhất ta có c.h.ế.t hay không."
Ta sững người.
Hắn từ từ dời mắt, nhìn màn che trên đỉnh đầu, như đang hồi tưởng lại chuyện xưa:
"Nhớ lại hai mươi năm trước, ta gặp Bệ hạ trong ngục, thật sự cho rằng Bệ hạ đang nói mớ. Bây giờ ta nằm ở đây, lại mơ mơ màng màng, không biết gặp Bệ hạ trong ngục là giấc mơ của ta, hay giang sơn ổn định bây giờ mới là giấc mơ của ta..."
Triệu Minh Thừa buông tay ta ra, từ từ nhắm mắt lại.
Ta vội vàng nắm lấy tay hắn, ngây người một lúc, sau đó gục xuống mép giường, khóc nức nở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]