So sánh ra, Thôi Tống xuất thân cao quý bậc nhất, con trai của liên hôn giữa Thanh Hà Thôi thị và Uyên Lăng Tống thị, thiếu niên đỗ trạng nguyên, lãnh tụ thanh lưu trong triều. 
Công tử thế gia, như lan như ngọc, tựa như thần tiên. 
Nhưng dù hắn có tướng mạo tốt đến đâu, không có quân đội, làm sao có thể trở thành một trong bốn người kia? 
Cho đến khi ta gặp thê tử của Thôi Tống, Thịnh Quốc Công độc nữ Dương Hành. 
Thịnh Quốc Công là khai quốc công thần, nghĩa huynh của tiên đế, ngoài việc được phong tước luận công, còn được phép giữ lại một đội quân. Theo lý, nếu Thịnh Quốc Công không còn, Dương Hành lại có con trai, đội quân này sẽ do con trai nàng kế thừa. 
Lần đầu tiên ta gặp Dương Hành, nàng đang ngồi trên bàn viết chữ, bàn tay chống cằm, cổ tay đeo chiếc vòng ngọc bích mật ong to bản, trông nhỏ nhắn đáng thương. 
Ta nhìn cảnh tượng này, trong phủ lửa cháy ngút trời, nàng gục trên bàn, cầm bút viết thư, nửa tà áo bị m.á.u nhuộm đỏ. Nàng buông bút, đưa thư cho ta, cố gắng tháo chiếc vòng trên cổ tay... 
"Cô là Minh tam cô nương?" Nàng đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn ta. 
Ta hoàn hồn, mỉm cười: "Phải." 
Dương Hành ôn hòa rộng lượng, ta và nàng vừa gặp đã thân, trò chuyện rất vui vẻ. 
Nàng tặng ta một hộp ngọc trai Đông Hải lớn, mong ta thông cảm cho sự lãnh đạm và lạnh nhạt của Thôi Tống sau khi ta vào phủ. 
"Không sao, Thôi đại nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thuat-su/3746260/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.