Edit: Cải Trắng 
‘Tường thành của anh’ 
… 
Hình như là anh từ trong quân khu đi ra luôn nên trên người vẫn còn mặc trang phục của quân nhân, anh đứng ở cửa bệnh viện là có thể thấy được. 
Nỗi nhớ trong lòng cô như muốn trào ra khỏi ngực. 
Nhìn anh đứng dưới ánh trăng, như giấc mơ vậy. 
Không quan tâm tới ánh mắt của người khác, anh sải bước tiến lên, tay anh dứt khoát chế trụ ót cô, ôm cô vào trong lòng. Anh nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc đó anh nói: “ Cố Hiểu Thần, chúng ta kết hôn đi. ” 
Bảy chữ(1),thanh âm trầm thấp rung động lòng người, hung hăng va mạnh vào trái tim cô. 
(1)Trong bản gốc thì chỉ có bảy chữ: 顾晓晨, 我们结婚 
Hàng lông mi cong vút run nhè nhẹ, câu nói kia của anh như một trái lựu đạn, làm cô như bùng nổ tại chỗ. 
Sự kinh ngạc vẫn còn chưa vơi đi thì người đang ôm cô đã đưa tay dắt luôn đi, sau đó anh để cô ngồi vào ghế phụ của chiếc xe oto màu trắng. Anh đi vòng qua đầu xe sang phía bên kia ngồi vào ghế lái, khởi động xe. 
Một đường đi thẳng cho tới khi tới chỗ cao tốc rồi Cố Hiểu Thần mới khôi phục được chút tinh thần: “ Đang đi về huyện sao? ” 
“ Ừ. ” Anh đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu, bật đèn để xi nhan, sau khi thành công vượt được rồi anh mới nói: “ Đã hỏi Hoằng Dịch rồi, ngày mai em được nghỉ. ” 
Ánh mắt Cố Hiểu Thần hoảng sợ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-thanh-khong-co-doc/2456468/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.