Chương trước
Chương sau
Tên bạn của Vu Nhân Trí QT nhà ta là A So Với, ta edit là A Vu, Nguyệt nhi đã sửa lại dùm ta là Abbey đa tạ nàng.
Ngoài ra đa tạ các bạn đã giải thích từ Kiệt Ni Tư dùm ta, nhưng mà ta thấy nếu để từ gốc tiếng Anh thì không hay nên ta cứ để như cũ, mình đọc mình hiểu là được ha.
—————————
「 Sao nhìn cậu khủng bố quá vậy a.」
Bạn của Vu Nhân Trí, cũng là đồng sự cùng công ty, Abbey, luôn mang bộ dáng tràn đầy tinh lực sung mãn, tuy nhiên nhìn như vậy thôi, bề ngoài thì có vẻ như là mãnh nam, kỳ thật chỉ cần cởi quần áo xuống, toàn là một đống thịt béo, đều là họa do uống bia rượu mà ra.
Đừng nhìn vào bộ dáng mãnh nam của Abbey mà để bị gạt, hắn kỳ thật còn bát nháo hơn so với nữ sinh bình thường, chẳng qua có một điểm ưu đãi, chính là hắn đối với Nhân Trí rất tốt, lúc trước Nhân Trí có thể vào được công ty này, cũng là nhờ Abbey giới thiệu vào, bọn họ thực sự là bạn bè tốt, ngay cả tối hôm qua uống rượu, cũng là Abbey bồi hắn cùng uống.
「 Sao ngày hôm qua cậu làm cái gì mà không đưa tôi về nhà? Hại tôi…… Hại tôi……」
Lời chưa kịp ra đến miệng Vu Nhân Trí đã bị nuốt xuống, chuyện đêm qua bị một gã đàn ông thượng, hắn không điên đến mức nói ra, chỉ cần vừa nói ra, bị Abbey biết, chắc chắn ngày mai mọi người trên toàn thế giới đều biết hắn bị đàn ông thượng, hắn không ngốc đến mức tự tìm tử lộ, hủy diệt chính mình.
「 Cậu là đàn ông mà, đưa cậu về nhà có được gì đâu, hơn nữa cậu cũng đâu gặp nguy hiểm gì, nhiều lắm ngủ ở đầu đường mà thôi.」 Hắn vẻ mặt hưng phấn nói:「 Ngày hôm qua tôi đưa một nữ sinh say rượu về nhà, nữ sinh đó có bộ ngực cực đại, dáng người siêu đẹp nga.」
Vẻ mặt Abbey mơ mơ màng màng, giống như quay trở về chỗ đêm qua chiếm được tiện nghi của người ta, Vu Nhân Trí phiết miệng, hắn sao lại ngu ngốc như vậy, đi hỏi vấn đề ngốc nghếch này, nếu đổi lại là Abbey uống rượu say, hắn cũng không đưa A Vu trở về, bên cạnh còn có nữ sinh xinh đẹp, hắn như thế nào có thể bỏ nữ sinh vì đàn ông chứ.
Cẩn thận không đi vào vết xe đổ lúc sáng, hắn tới chỗ ngồi chậm rãi ngồi xuống, hô, động tác thật thong thả, tránh cho tiểu thí thí không bị đau.
「 Đừng theo tôi nói chuyện nữa, tôi mệt mỏi quá, để tôi giải quyết cho xong công việc, tôi muốn sớm về nhà ngủ một giấc.」
Abbey lộ ra vẻ mặt đồng cảm, nghĩ rằng hắn vẫn còn đang thất tình.「 Cậu còn nhớ người phụ nữ kia sao? Quả thực cô ta rất xinh đẹp, chia tay thực đáng tiếc.」
「 Tôi đâu có nhớ cô ta, ngày hôm qua tôi uống say quá, làm đầu hôm nay nhức như búa bổ vậy.」
「 Sáng nay cậu không đến, tôi tưởng cậu ngủ quên chứ.」
「 Ngủ cái thí, ngày hôm qua tôi căn bản không ngủ.」 Nhớ lại chuyện đêm qua, còn khiến hắn phát hỏa đầy mình.
Abbey giật mình hiểu ra, lộ ra cười gian,「 Ác ác– đại soái ca (đại ca đẹp trai),nguyên lai cậu tối hôm qua cả một đêm không ngủ, đối phương nhất định không nhúc nhích được đúng không?」
Vì duy trì nam tính hùng phong, chuyện này tuyệt không thể lộ ra, Vu Nhân Trí lộ ra nụ cười đắc ý, cẩn thận nhấc tiểu thí thí đang đau đớn lên một chút, đêm qua đúng là siêu nóng bỏng, trừ việc đối phương là nam, còn mình là thụ ra, hết thảy đều siêu hoàn mỹ.
「 Đương nhiên là không nhúc nhích được rồi.」
Hắn cố ý lặp lại, liếm môi một chút, lộ ra bộ dáng háo sắc, hắn đem sự cố đêm qua thêm dấm chua, còn cải một chút kịch tính, làm đêm qua biến thành cùng một cô em tuyệt sắc dục tiên dục tử đi tới thiên quốc, mà không phải bị một tên mãnh nam ép tới gắt gao đến tận trưa mới tỉnh lại, mông đau đến tựa như chịu địa ngục chi hỏa BBQ (thịt nướng) giống nhau.
Vẻ mặt Abbey tràn đầy hâm mộ với ghen tị,「 Đại ca, hôm nào dạy tôi với, tôi vì cái gì mà không được như cậu gặp được em gái có trình độ cao như vậy chứ.」
「 Đương nhiên là cần phải có kỹ xảo rồi! Kỹ xảo không phải tùy tiện có thể truyền thụ được, đương nhiên mị lực trời sinh cũng không thể muốn có là có, cô em kia kỹ thuật trên giường cực tốt, hơn nữa bộ ngực cũng cực lớn.」
Hắn nói đến nước miếng tung bay, còn hai tay quơ loạn lên, kéo câu chuyện lên cả thước thành một cái căn bản không phải nhân loại có thể có, Abbey liên tục nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên, càng tưởng tượng càng khiến hắn thêm sùng bái Vu Nhân Trí.
Abbey vốn thấy Vu Nhân Trí rất được phụ nữ thích, hơn nữa hắn vốn là Kiệt Ni Tư mĩ thiếu niên, đích xác hấp dẫn không ít đại tỷ tỷ lẫn học tỷ.
「 A Trí, lần sau nếu có đi ra ngoài tìm em gái, nhất định phải dẫn tôi theo a, không nghĩ tới ngươi khi uống rượu nhiều như vậy liền có nữ sinh theo.」 Hắn thở dài,「 Ngày hôm qua tuy tôi đưa nữ sinh kia về, chính là mới tới cửa, bạn trai của cô ta liền tới đón, kỳ thật ta cũng không biết bộ ngực có lớn hay thân mình cô ta có đẹp hay không, vừa rồi đều là tôi tùy tiện nói bậy thôi.」
「 Không thành vấn đề, cứ để đó cho tôi, lần sau tôi giúp cậu tìm được một cô em còn đẹp hơn, ngon lành hơn cô ả kia.」 Vu Nhân Trí đành phải cam đoan, chẳng qua trong này cũng bao hàm thiệt tình đối với bằng hữu.
「 Cậu có lưu lại số điện thoại của cô em kia không? Hôm nào liên lạc một chút, thuận tiện cũng cho tôi nhìn xem cô ấy đẹp đến mức nào?」
Abbey vẻ mặt đầy mong đợi, trong khi đó mặt Vu Nhân Trí đen thui, hắn đi đâu tìm đối tượng đêm qua phát sinh chứ, càng huống chi đối tượng này lại là nam.
Hắn vội vàng nói:「 Cái gọi là tình một đêm, chính là mọi người cùng vui vẻ hết đêm, nói đi là đi, cho nên tôi cũng không lưu số điện thoại.」Hắn vội vàng thêm một đoạn, để tránh tự làm lộ tẩy,「 Đương nhiên cô ấy có lưu điện thoại cho tôi, chẳng qua bị tôi đánh rơi đâu mất rồi, mà tôi cũng không muốn điện.」
A Vu nghe hắn đánh mất số điện thoại của nữ sinh, sự sùng bái Vu Nhân Trí lại càng tăng thêm ba cấp,「 A Trí, cậu đối với nữ sinh thực sự rất hấp dẫn a.」
「 Đó là đương nhiên mà, cô ấy rất nhiệt tình, đem tinh lực của tôi gần như hút hết.」 Hắn làm ánh mắt mị hoặc,「 Cậu có biết “hút” có ý tứ gì khong?」
Có vẻ như Abbey tưởng tượng còn nhiều hơn những gì Vu Nhân Trí nói, bởi vì hắn hít một hơi, sắc mặt trướng hồng, giống như tối hôm qua là hắn cùng mỹ nữ một đêm chứ không phải là Vu Nhân Trí.
Nói chuyện một lúc, Abbey bắt đầu nói nhỏ dần như sợ bị người khác nghe thấy.「 May mắn sáng hôm nay tân tổng tài cũng không đến thị sát, bằng không trưởng phòng từng nói, cả nhóm chúng ta nguyên một tuần không được đến trễ, vậy mà cậu lại đi trễ.」
「 Tân tổng tài?」
Vu Nhân Trí ngừng lại một chút, rốt cục cũng nhớ ra, công ty của bọn họ bị người khác nuốt mất, nhân sự cấp cao hình như bị thay đổi rất nhiều, chẳng qua đó là chuyện của các sếp, lính lép như bọn họ cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Chẳng qua cũng có người nói, tân tổng tài này thủ đoạn trên thương trường thập phần tàn nhẫn, hắn từ nhỏ du học ở Mĩ, phong cách hành xử cũng như người Mĩ vậy, sau khi trưng thu công ty việc đầu tiên của y là chỉnh đốn lại toàn bộ, chuyển đổi điều động nhân sự đi khắp nơi.
Thành tích của bọn họ cũng không tệ lắm, mà người có thành tích tốt nhất, đương nhiên chính là Vu Nhân Trí, hắn trong vòng nửa năm đã làm được hạn mức buôn bán cả năm của công ty, có thể nói là hồng nhân của nghành này, mà sản phẩm có thể bán đắt như vậy, đương nhiên là nhờ vào vẻ ngoài cùng tài ăn nói của hắn, cho nên trong công ty cũng có người phong cho hắn danh hiệu「Sát thủ phụ nữ」.
Chỉ cần gặp được phụ nữ đã ngoài trung niên làm quản lý, hắn rất dễ dàng bán sản phẩm ngay, mà những người này cũng đều đối với hắn rất tốt, ngay cả khi không có giao dịch nào, đại bộ phận họ vẫn thành bằng hữu, ngẫu nhiên cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.
「 Không phải đã nói sáng hôm nay muốn tới thị sát sao?」
Hắn nhớ rõ nguyên tuần trước trưởng phòng không ngừng nhắc đi nhắc lại, muốn mọi người cả tuần ngàn vạn lần không được đi trễ, về sớm, chính là vì vị tân tổng tài này muốn tới công ty thị sát.
「 Dự định là buổi sáng sẽ tới, nhưng sau đó lại cho người đến báo buổi chiều mới tới. Số cậu còn may, bằng không trưởng phòng nhất định đem cậu rủa đến chết, cậu xem lão đang đứng sau cánh cửa kính nhìn cậu kìa.」
Vu Nhân Trí liếc mắt qua cánh cửa kính.「 Tôi đâu có cố ý, thực không hiểu được lão ta làm như thế nào mà trèo lên được chức trưởng phòng, đại khái đều là nịnh nọt cấp trên mà thôi chứ lão có tài cán gì đâu.」
Abbey vội vàng suỵt hắn,「 Please, nói nhỏ thôi, cậu muốn bị đuổi a?」
「 Tôi có nói sai đâu.」
Vu Nhân Trí giật mình, trưởng phòng lại đột nhiên đứng lên, làm Abbey bị dọa nhảy dựng lên.「 Lão ta không thính như vậy chứ, ở cách một tấm kính cũng biết chúng ta nói xấu lão.」
「 Cậu ngốc quá, làm sao có thể.」
Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt Vu Nhân Trí cũng trắng bệch, tay trưởng phòng này rất hẹp hòi, vạn nhất bị lão biết bọn họ nói xấu lão, lão ta nhất định sẽ xử lý hắn cho mà xem, nói không chừng cũng mặc kệ thành tích của hắn có tốt đến cỡ nào cũng đá hắn ra khỏi công ty, mà hắn ở trong này làm đã quen, muốn đi công ty khác khai sáng giang sơn, hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng, để được như hôm nay đều là hắn thiên tân vạn khổ, ngay cả phụ nữ cũng đâu dễ hạ gục như vậy a.
Trưởng phòng vội vàng ra khỏi văn phòng, còn đến gần bọn họ, tim Vu Nhân Trí đập loạn lên, xui xẻo quá, không phải trưởng phòng biết đọc khẩu ngữ chứ, cho nên cách xa như vậy cũng biết bọn họ đang nói xấu lão, nhưng mà nhìn lão ta đâu có thông minh như vậy ta.
Abbey nhát gan vô cùng, chân đã mềm nhũn, không thể tưởng được Trưởng phòng lướt qua bọn họ, còn hung hăng trừng bọn họ.「 Quay lại coi, không thấy tân tổng tài đến sao.」
「 Tân…… Tân tổng tài?」
Abbey vội vàng quay lại nhìn, đang từ cửa tiến vào là một phụ nữ trẻ mặc trang phục quý phái, ra dáng thư ký chuyên nghiệp, Abbey kêu lên một tiếng:「 Cô nàng đó trông thật khá!」
「 Ta kháo! Hắn là tân tổng tài!」
Vu Nhân Trí mắng ra tiếng, hắn nhìn gã đàn ông đứng phía sau thư ký kia, y mặc một bộ âu phục gọn gàng, âu phục màu xám tôn lên thân hình hoàn mỹ, trên gương mặt nghiêm túc không hề có một nụ cười, rồi lại đoan chính nghiêm cẩn, cảm giác đầy nam tính, Abbey lại kêu lên:「 Oa, tổng tài trông thật là tuyệt a.」
「 Tuyệt cái thí.」 Hắn nhỏ giọng mắng thầm trong lòng.
Abbey dùng ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ nhìn tên đàn ông kia nói:「 Dáng người của hắn trông được ác, tôi làm hội viên của phòng tập thể hình chính là vì muốn có được dáng người như hắn, vậy mà mỡ bụng vẫn còn chưa tiêu hết.」
「 Hắn thoát quần áo, dáng người cũng có gì đáng xem đâu.」
Hắn không cẩn thận nói ra, hơn nữa còn kèm theo chút căm phẫn, Abbey kỳ quái liếc hắn một cái,「 Ủa cậu từng nhìn thấy rồi à, bằng không làm sao mà biết?」
Vu Nhân Trí nhéo lỗ tai Abbey, tức đến thiếu chút nữa phát cuồng, hắn quả thực đêm qua nhờ vào cái thứ trướng lên của y mà suýt nữa không còn nhận ra hình người.
「 Tôi nhìn thân thể đàn ông làm gì? Ghê tởm muốn chết, cậu còn dám nói hưu nói vượn, tôi sẽ giết cậu.」
Abbey đau đến xém chút nữa là kêu thảm thiết, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Vu Nhân Trí phát cuồng lên như vậy, hắn vội vàng giữ lấy bàn tay đang kéo lỗ tai của hắn xuống dưới.「 Cậu làm gì mà giận như vậy chứ, tôi chỉ thuận miệng nói chơi thôi mà.」
Abbey không lớn tiếng kêu thảm thiết, nhưng cũng đã phát ra âm thanh, tuy bây giờ còn là giờ nghỉ trưa nhưng toàn văn phòng vì hai người kia đến mà cực kỳ yên tĩnh, thanh âm của Abbey đương nhiên lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt của Phong Chú Ngôn hướng về phía hai người đang ồn ào kia, Abbey rét run lên, ánh mắt vừa lướt qua kia so với ánh mắt của kẻ sát nhân trên phim ảnh còn đáng sợ gấp mấy lần.「 Ánh mắt hắn trông đáng sợ ác, siêu lãnh khốc, giống như sắp giết người vậy.」
Vu Nhân Trí vội vàng ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách lớn che mặt mình lại, yên lặng cầu khẩn tên đàn ông kia trải qua một đêm kia xong, đã quên hắn, mà chuyện cùng một người đàn ông phát sinh loại quan hệ tùy tiện này càng không có khả năng nhớ rõ tối hôm qua là ai cùng y mới đúng.
「 A Trí, hắn có sa thải tôi hay không? Tôi nhớ thành tích của tôi không được lắm, hắn sẽ không vì chuyện này mà sa thải tôi a–」
Abbey bỗng nhiên phát run lên, Vu Nhân Trí đồng tình vỗ vỗ vai hắn, Abbey cũng không phải là không có cố gắng, chính là khả năng tiếp thu hơi chậm một chút, nhưng mà hắn mấy tháng nay may mắn thành tích có chút khởi sắc, nên sẽ không bị khai trừ mới đúng, hơn nữa gia cảnh của Abbey cũng không tốt lắm, nếu hắn thất nghiệp, trong lòng nhất định chịu không nổi.
「 Sẽ không đâu, thành tích của cậu không phải cả tháng nay đều vượt qua chỉ tiêu sao, tháng sau cũng có hy vọng.」 Đây là sự thật, Abbey gần đây làm rất tốt, bắt đầu có chút thành tích rồi.
Abbey thoáng có điểm tin tưởng, đợi đến khi Phong Chú Ngôn tiến vào phòng làm việc của trưởng phòng, Vu Nhân Trí mới ngẩng đầu lên, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
「 Hắn là tân tổng tài, nghe nói hắn rất có tiền đúng không?」
Tâm tình của Abbey đã tốt lên, lập tức gật đầu.「 Đương nhiên, là siêu siêu siêu nhiều tiền, gia đình của hắn hình như vốn là thế gia, trước kia hình như có nguyên nhân gì đó, hắn không có tên trong gia tộc, sau khi nhập tịch liền được đưa đến nước Mỹ học, hắn được học đều là danh giáo đó……」
Vế sau Abbey nói cái gì, Vu Nhân Trí đều không thể nghe thấy, bởi vì hắn đang ôm đầu kêu thảm thiết:「 Chi phiếu, chi phiếu của tôi!」
Abbey bị hắn dọa giật bắn mình, ngơ ngác không hiểu gì hỏi lại:「 Cái gì mà chi phiếu? A Trí!」
「 Chi phiếu của tôi!」
Hắn tối hôm qua bị tên đàn ông đó “thượng” xong, Phong Chú Ngôn có cho hắn một tờ chi phiếu, hắn tưởng là chi phiếu giả, cho nên xé tan nát, nhưng lấy khả năng tài chính của Phong Chú Ngôn xem ra, chi phiếu kia nói không chừng là thật.
Không, nhất định trăm phần trăm là thật rồi, sáu mươi mấy vạn của hắn…
Hắn bị đàn ông áp nguyên một buổi tối, mông đau muốn chết, còn bị cho rằng bị trĩ, kết quả người ta cho hắn tiền, hắn lại đem sáu mươi mấy vạn xé nát, còn ném vào đống rác.
Đừng tưởng rằng hắn yêu tiền, không có tự tôn, dù sao hắn bị đàn ông thượng, thất thân cũng đã thất thân, sự thật đặt ở trước mắt, cũng phải thu hồi lại được chút gì đó chứ.(mềnh thik suy nghĩ nài)
Hắn cũng không phải là cái loại chính nhân quân tử giả thanh cao, nói cái gì không cần tiền, chỉ cần công đạo, công đạo có thể đổi thành cơm ăn sao chứ? Có thể mua được danh bài sao chứ? Có thể đến nhà hàng cao cấp ăn một bữa thịnh soạn sao?
Dùng đầu ngón chân út của ngươi mà nghĩ cũng biết là không thể, đúng không!
Huống hồ có tiền so với không có tiền, hơn nữa tiền kia là dùng chính thân thể mình đổi lấy, tuy hắn không yêu bản thân đến như vậy, nhưng dù gì cũng đã chịu thiệt rồi thì phải lấy được chút tiền chứ.
「 A Trí, cậu có khỏe không?」
「 Không được, một chút cũng không được.」
Hắn tức giận không thôi ngẩng đầu lên, Abbey chỉ vào cửa kính,「 Trưởng  phòng bảo chúng ta đi vào.」
Đi vào chỉ là nói chuyện theo lệ thường, Phong Chú Ngôn từ đầu tới đuôi đều không nói gì chỉ ngồi ở một bên nghe trưởng phòng giới thiệu các thành viên trong phòng, còn kể một chút thành tích đã đạt được.
Phong Chú Ngôn vẻ mặt lãnh đạm nghe xong, y nói:「 Tôi muốn tinh giản nhân sự, tôi sẽ đưa danh sách cho thư ký, thư ký sẽ thông báo cho ông.」
Y nói xong, liền đứng dậy cùng thư ký rời đi, để lại một đám người còn đang bàng hoàng vì câu nói tinh giản nhân sự, Abbey thậm chí còn thực vô dụng khóc thét lên.
「 Nhất định là tôi bị khai trừ, hiện tại cảnh khí rất kém cỏi, nếu muốn tìm chỗ làm mới không biết phải tìm bao lâu.」
Vu Nhân Trí an ủi hắn vài câu,「 Chưa chắc là cậu đâu, thành tích của cậu so với những người khác cũng đâu kém cỏi mấy, cậu đừng tự dọa mình.」
「 A Trí, cậu thì tốt rồi, người bị khai trừ nhất định không phải là cậu.」
Vu Nhân Trí cũng tin tưởng nếu lấy thành tích của mình mà nói, kẻ bị khai trừ nhất định không phải là mình, nhưng mà vừa rồi Phong Chú Ngôn căn bản không hề liếc mắt tới hắn một cái, thật giống như bọn họ một điểm cũng không quen, chuyện bọn họ tối hôm qua còn “chiến” trên giường cũng quên sạch.
Nhớ lại chuyện đêm qua, hắn lại lập tức đem ý nghĩ đó vứt bỏ, hắn không cần nhớ lại chuyện tối hôm qua, hắn không muốn làm thụ, đau đến chết, hơn nữa là bởi vì hắn uống rượu, mới có thể bị người khác chiếm tiện nghi, nếu không uống rượu, hắn làm sao có thể trở thành xú thụ bị đàn ông áp chứ!
Dù thích như thế nào, cũng không muốn!
Hắn an ủi Abbey mấy câu, trở lại chỗ ngồi, gọi điện thoại cho vài khách hàng hẹn gặp mặt, nhưng là trong lòng hắn có chút gì đó buồn buồn.
Buổi tối hắn ăn cơm xong liền về nhà nghỉ ngơi, nằm vật lên giường, hắn dùng sức vừa đánh vào cái gối vừa giơ ngón giữa ra (cử chỉ thô tục á),mỗi lần tâm tình buồn bực hắn đều phát tiết như vậy.
Hắn không phải hạng chính nhân quân tử lấy đức báo oán gì đó mà chỉ là một người bình thường thôi, hơn nữa trong lòng hắn đang rất tức giận, mắng lại càng khó nghe.
「 Có tiền thì hay lắm sao, chúc ngươi sớm ngày tìm được mai độc, AIDS, còn có bệnh nan y nữa!」
Hắn nguyền rủa thập phần khó nghe, bởi vì hắn vĩnh viễn cũng không quên, rõ ràng bọn họ cùng nhau lên giường, Phong Chú Ngôn ăn đậu hủ hắn cả đêm, vậy mà sang ngày hôm sau gặp lại lại xem hắn như người tàng hình, giống như chưa từng gặp qua hắn, thật là khinh thường hắn mà.
Rõ ràng là tên mãnh nam đáng chết ấy cởi sạch quần áo của hắn, cũng là y mặc kệ ba bảy hai mốt, liền lại tức dùng đại “vũ khí” dọa người “đâm” hắn, còn đem hắn làm đến dục tiên dục tử, làm toàn thân hắn như nhũn ra, đã bị tên đàn ông ấy ăn sạch đậu hủ.
Hắn là không biết phản kháng lại như thế nào? Hắn cùng đàn ông lần này là lần đầu tiên a, chỉ cần nhìn phản ứng của hắn cũng phải biết là lần đầu tiên của hắn chứ?
Lần đầu tiên đó, lần đầu tiên là rất vĩ đại cùng trân quý đó, tên hỗn đản này nhất định không biết.
Hiện tại y dám quên chuyện hai người đã từng gặp mặt, một đêm tình cũng quên luôn!
Hắn lại dùng lực đánh vào cái gối.「 Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản……」
Vu Nhân Trí mắng ít nhất một trăm tiếng mới tạm nguôi ngoai cơn giận, hắn nằm xuống, thân thể còn chưa thực thoải mái, nhưng là bởi vì quá mức mệt mỏi nên lập tức ngủ say. Đến ngày hôm sau, hắn thấy thân thể đã tốt hơn nhiều, thế nhưng không thể tin được vừa đến công ty, lại xảy ra chuyện mà hắn không hề nghĩ đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.