Cặp mắt sâu thẳm trước sau như một ấy, giờ đây lại chìm trong bi thương. Lần đầu tiên Lục Thương nhận thức rõ ràng như thế rằng, ngồi đối diện mình là một người đàn ông, không phải thằng bé lúc trước mình có thể tùy tiện lừa bịp.
“Một chút cũng không có sao?” Lê Thúy cố hết sức nén nước mắt, nghẹn ngào nói, “Anh đối xử tốt với em, từ đầu đến cuối chỉ vì ghép tim ư?”
Lục Thương dùng im lặng trả lời, những lời chất vấn liên tục của cậu hệt như vô số mảnh pha lê ghim thẳng vào ngực y, khiến y thở không nổi, y không có cách nào trả lời, cũng nói không nên lời.
“Em hiểu rồi.” Lê Thúy gật đầu như tự giễu.
Lục Thương giống như kiệt sức, cứ nhìn cậu như thế, há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
“Một năm qua, em vẫn miệt mài tìm xem có cách nào giúp anh khỏe mạnh hơn không, em từng nghĩ rất nhiều cách, hỏi rất nhiều người, tra rất nhiều sách y học, em chỉ duy nhất không nghĩ rằng, thứ có thể làm anh khỏe lại, thế mà lại nằm trong người mình.” Lê Thúy cười khổ, “Lục Thương, thật ra em mừng lắm, chí ít… chí ít anh không phải hoàn toàn hết thuốc chữa.”
Từ giây phút nhìn thấy Lục Thương bước vào cửa, Lê Thúy đã bỏ cuộc, cậu cam chịu số phận, trong lòng cậu mang một sự thật mà bản thân cậu không muốn thừa nhận: Dù biết Lục Thương muốn lấy tim của mình, cậu cũng sẽ bất chấp móc nó ra cho y.
“Đừng nói nữa,” Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tam/2313616/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.