Chương trước
Chương sau
Oán khí trên người Tục Nghiêu còn chưa tan hết, Nhạc Dao đã nghĩ ra cách trả thù anh rồi. Cậu làm bữa tối đúng tiêu chí "bữa cơm cuối cùng" cho Tục Nghiêu. Cậu nấu cá hấp xì dầu, thịt cuộn bắp cải, tôm nõn xào súp lơ, rau trộn dưa chuột bao tử. Cậu còn làm canh gà nấu ngô, cắt đào vàng và dâu tây thành từng miếng xếp trên bàn.

Bốn món mặt thêm món canh thêm đĩa trái cây, sắc hương đầy đủ xứng danh vừa ngon vừa đủ dinh dưỡng! Tục Nghiêu càng ngày càng thấy vợ bé nhỏ thật tốt, cưới cậu về là quyết định rất đúng đắn.

Thời điểm Yến Kiệt đến hỏi mấy chuyện công việc thì thấy một bàn đầy đồ ăn, nhất thời cực kì nghi hoặc: "Tục ca, đây là đồ mua từ nhà ăn về?"

Tục Nghiêu: "Nhà ăn có đồ ngon thế này à? Là Nhạc tiểu đệ nhà tôi làm."

Yến Kiệt: "..." Ngài nghiêm túc đấy hả?

Nhạc Dao biết Yến Kiệt không thích mình nhưng người tới rồi, cậu luôn muốn con người với nhau thì nên chung sống hòa bình nên hỏi: "Hay anh Yến Kiệt cũng ở lại dùng bữa đi? Tay nghề của tôi chắc là ổn."

Yến Kiệt là người tham ăn, nếu chưa nghe Tục Nghiêu nói đây là Nhạc Dao làm thì sẽ ở lại thế nhưng cậu ta vẫn duy trì sự hoài nghi dành cho Nhạc Dao nên không tiện lắm. Yến Kiệt vừa muốn từ chối thì Tục Nghiêu nói: "Giờ này cậu ta hẳn đã dùng bữa ở nhà ăn rồi, mấy thứ này mình anh ăn còn chưa đủ."

Nhạc Dao: "..." Anh bớt mặt dày có chết ai không?

Nhạc Dao lúng túng thay cho Yến Kiệt!

Yến Kiệt mạnh mẽ dời tầm mắt: "Cảm ơn ý tốt của cậu Tiểu Nhạch, tôi ăn rồi ạ. Mọi người cứ từ từ, tôi về có chút việc."

Đợi cửa khép lại, Nhạc Dao quay sang nói với Tục Nghiêu: "Anh nhỏ nhen quá nhỉ? Keo kiệt với cả cấp dưới?"

Tục Nghiêu nói: "Người khác làm anh không keo kiệt nhưng đây là đồ vợ làm, sao mà giống nhau được?"

Nhạc Dao trên mặt nóng lên: "Thời đi học anh học chuyên ngành nói lời ngon tiếng ngọt hả? Nói lời chính mình cũng ăn được."

Tục Nghiêu cười: "Biết ăn được còn muốn giữ Yến Kiệt lại? Lần tới trên bàn không quá tám món không có người thứ 3 ăn cùng, nhớ chưa?"

Nhạc Dao: "Nhớ rồi, anh ăn nhanh lên."

Ăn xong rửa ráy rồi đi ngủ!

Tục Nghiêu làm sao biết được Nhạc Dao đang suy tính gì, nhìn vẻ mặt Nhạc Dao thì thấy có gì đó sai sai. Rõ ràng lúc về còn bị chọc cho dỗi thành quả cầu, thế mà bây giờ lại ổn rồi?

Nhạc Dao ăn không nhiều, ít nhất so ra kém xa Tục Nghiêu nên ăn một lúc là xong rồi. Cậu xiên mấy miếng đào và dâu tây sau đó ra xử lý mấy cành cây.

Dù sao cũng là đồ chặt từ bên ngoài về nên không biết có sâu bọ linh tinh không, lúc mang về thì vứt tạm ở sân. Thứ này sau khi bẻ xuống còn phải mang đi rửa, rửa xong thì hong khô rồi nghiền ra thành bột mịn.

Nhạc Dao rất nhanh phát hiện ra những chỗ nhỏ cậu hao chút sức vẫn cắt được, không được thì dùng kéo cắt. Những chỗ to hơn thì cần lưỡi cưa hoặc rìu, không có thì cậu cũng chẳng có cách nào chặt xuống.

"Thủ trưởng, trong nhà có cưa hoặc rìu không?" Nhạc Dao gọi với vào trong nhà.

"...." Không có ai trả lời.

"Đồ trứng thối độc ác!" Nhạc Dao hướng sang mảnh sân khác gọi, "Chú Minh! Chú có nhà không ạ?"

"Có chuyện gì sao cậu Tiểu Nhạc?"

"Nhà chú có cưa hoặc rìu không ạ? Nếu tiện thì cho cháu mượn một chút nhé."

"Có ạ, ngài chờ chút nhé." Chú Minh quay lại cầm cho Nhạc Dao một cái rìu. Ông nhìn Nhạc Dao xoắn xoắn mấy cành cây thì hỏi: "Ngài định làm gì ạ?"

"Tùy tiện làm ít đồ chơi thôi ạ." Nhạc Dao nói, "Cháu cảm ơn chú nhé."

Chú Minh không hỏi thêm, lúc Nhạc Dao nhận được thì phát hiện vật này so với tưởng tượng của cậu thì nặng hơn. Cậu vung mấy cái chẳng chặt được bao nhiêu, đảo qua lại mệt ơi là mệt. Tuy mặt trời đã lặn nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn ở mức 31.2 độ, cả thân thể cậu đều bị dằn vặt. Hơn nữa từ trước tới giờ cậu ít sử dụng nên cầm thứ này không thuận tay.

Tục Nghiêu ăn xong ra cửa nhìn thì thấy vợ bé nhỏ mệt thở hổn hển. Công việc này không quá mệt nhọc, dưới cái nóng này thì không giống vậy. Anh thật sự không thể đứng im, tiến tới đè tay Nhạc Dao muốn lấy rìu đi: "Nói đi, em muốn chặt thành dạng gì?"

Nhạc Dao: "Chặt thành từng đoạn 20cm là được ạ."

Cậu muốn bỏ vào đầu bếp AI gia công, không thể quá lớn.

Tục Nghiêu hất cằm chỉ vào nhà: "Trong nhà có thuốc lá, đem ra đây cho tôi."

Nhạc Dao nhìn người này muốn giúp đỡ mình, nhanh chóng lấy thuốc còn giúp châm lửa.

Tục Nghiêu xoa đầu Nhạc Dao: "Bên ngoài nóng, vào nhà nghỉ ngơi đi."

Nhạc Dao cảm thấy hơi nóng, đi vào phòng làm đá bào xoài. Quả xoài từng rơi lăn lóc trên mặt đất nên hơi bị dập thế nhưng khối lượng của nó lớn, vẫn còn chỗ ăn được. Cậu tính làm đá bào vị xoài, ăn còn có thể giải khát.

Nhạc Dao gọt xoài, thỉnh thoảng liếc nhìn bên ngoài. Tục Nghiêu mặc áo ba lỗ trắng, bên dưới là quần short màu đay mỏng nhưng không xuyên thấu. Mỗi động tác bổ rìu của anh đều rất nhanh gọn, mỗi rìu bổ xuống là một khúc đều chằn chặn 20cm.

Nhân loại đều có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, Nhạc Dao không thể không thừa nhận người đàn ông này cũng có lúc cực kì hấp dẫn. Lúc vung rìu cơ bắp anh căng lên trông cực kì rắn chắc mạnh mẽ, mồ hôi từ trên trán chảy xuống làm da thịt màu mật ong càng thêm gợi cảm.

Một lúc sau hình như Tục Nghiêu cảm thấy nóng, anh cởi áo ba lỗ ra. Anh tùy ý ném nó qua một bên, đứng thẳng chống eo phì phèo khói thuốc chặt cây với vai trần.

Đúng! Việc Nhạc Dao tốn nguyên ngày để làm đã xong rồi!

Nhạc Dao mặt đen sì thả thêm xoài vào bát đá bào, nhỏ giọng lầm bầm: "Xem anh lao lực thế kia, cho anh thêm chút quả ngọt."

Tục Nghiêu không biết đi vào lúc nào: "Lẩm bẩm cái gì một mình thế?"

Nhạc Dao giật mình: "Em, em làm đá bào xoài cho anh."

Tục Nghiêu: "Tôi đi rửa tay đã."

Không lâu sau hai người cùng ngồi trước cửa, vừa ăn vừa nói chuyện. Của Tục Nghiêu là tô lớn, của Nhạc Dao là tô nhỏ. Nhạc Dao hỏi: "Quân của anh còn muốn đóng ở đây thật lâu nữa sao?"

Tục Nghiêu đáp: "Không thể nói trước nhưng khả năng lớn là vậy. Làm sao?"

Tục Nghiêu quay đầu: "Cảm thấy nơi này ở không tốt?"

Nhạc Dao lắc đầu: "Không đâu. Em cảm thấy ở đây rất tốt. Tuy nóng nực nhưng tốt hơn ở hành tinh mẹ."

Không tốt thì cũng là cố hương. Hơn nữa không có bông sen trắng và trà xanh đáng ghét.

Tục Nghiêu muốn tìm ra ngụy trang trong mắt Nhạc Dao nhưng dù thế nào, nơi ấy đều ngập tràn sự chân thành, thằng nhóc này đang thật lòng. Tuy anh không hiểu tại sao Nhạc Dao lại nói vậy nhưng khó lắm mới tìm được người có chung ý nghĩ, Tục Nghiêu vẫn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Tục Nghiêu ăn vài miếng thì hết bát đá bào xoài, sau đó múc nửa bát của Nhạc Dao vào bát mình. Nhạc Dao đang nghĩ ngợi xa xôi thì thấy bát mình nhẹ bẫng, cúi đầu nhìn một cái. Tôi phắc! Còn lại mấy miếng đá bào?!

"Anh ăn chưa đã thì trong nhà còn, cướp của em làm gì?" Nhạc Dao che kín bát, trong lòng rục rịch tà tiệm muốn để những người anh em mở tiệc đứng trên eo Tục Nghiêu.

"Em là Omega, ăn lạnh nhiều không tốt." Tục Nghiêu mặt không đỏ, tim không đập xoay người vào nhà.

"Thế thì anh múc đá thôi, múc xoài của em làm gì!" Nhạc Dao đi theo, thấy Tục Nghiêu vào nhà vệ sinh thì nhịn không được "cộc cộc cộc" đập cửa: "Anh thèm chứ gì!"

Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng cười trầm thấp của ai kia.

Nhạc Dao lười tính toán với anh, vào phòng bếp nghiên cứu công năng của đầu bếp AI. Chờ tới lúc mày mò xong thì Tục Nghiêu cũng đi ra, vì oán khí quấn nên hôm nay ngủ sớm.

Nhạc Dao suy nghĩ, hôm nay tạm thời buông tha Tục Nghiêu vậy. Cậu cảm thấy Tục Nghiêu ngủ không an ổn, đoán anh lại mơ thấy ác mộng. Thế nhưng cậu vẫn tò mò rốt cuộc Tục Nghiêu đã đi đâu và làm gì.

Sắc trời ngày hôm sau không tệ lắm, không có u buồn như hôm qua. Nhạc Dao chưa rời giường bao lâu, Tục Nghiêu đã chuẩn bị ra ngoài có việc.

"Anh có ăn sáng không?" Nhạc Dao ở phía sau hỏi.

"Em ăn trước đi, đừng chờ tôi." Chữ "tôi" vừa lọt vào tai Nhạc Dao, bóng dáng Tục Nghiêu đã không thấy đâu nữa rồi.

Nhạc Dao lần đầu tiên thấy anh vội vàng như vậy, đáng tiếc là trời sáng nên không tiện tìm mấy người anh em quỷ. Cậu bỏ một khúc cây thiên tinh du vào bụng đầu bếp AI, chọn công năng sấy khô và nghiền bột. Cậu sau đó đi hỏi chú Minh: "Chú có mã truyền tin của siêu thị không ạ? Cháu muốn hỏi mua gạo nếp."

Chú Minh nói: "Cái này không có đâu. Ngài muốn mua dầu gạo, muối đường gì đó phải tới nhà ăn, nhà ăn là nơi cung ứng chứ không phải siêu thị. Sinh hoạt ở khu này tương đối thiếu thốn."

Nhạc Dao tới Sư đoàn Phi Lang chưa từng qua nhà ăn, nghe chú Minh nói vậy cậu rất muốn đi nhìn một lần. Cậu hỏi chú Minh: "Lần sau chú Minh tới nhà ăn có thể dẫn theo cháu không ạ? Cháu muốn mua ít đồ."

Chú Minh trả lời: "Ngài muốn mua gì có thể ghi ra, tôi giúp ngài mang về là được rồi. Phòng ăn nhiều người, các đầu bếp có thể sẽ không giúp được. Hoặc nếu ngài không vội thì qua bữa sáng tôi dẫn ngài đi."

Nhạc Dao nghĩ nghĩ, tình huống của cậu đúng là không nên xuất hiện ở nơi tụ tập nhiều Alpha: "Vậy thì để cháu lên danh sách cho chú, lại làm phiền chú rồi ạ."

Nhạc Dao không chỉ viết gạo nếp mà còn viết thêm trứng gà, sữa tươi với bơ lạt nguyên liệu làm đồ ngọt muốn sử dụng. Cậu đưa danh sách cho chú Minh, chuyển khoản cho ông tiền mua sắm.

Chú Minh không nói gì, qua giờ ăn sáng thì mang về cho Nhạc Dao toàn bộ đồ cậu muốn mua, trừ mấy thứ đặc thù.

Mấy thứ như cỏ bát giác, cây thì là linh tinh đều có, nhưng bột đàn hương thì không.

Nhạc Dao chỉ viết ra để thử vận may, cậu cũng không hi vọng gì nhiều. Cậu cảm ơn chú Minh, thấy chú Minh có vẻ không vui thì hỏi: "Bên trong sư đoàn có việc gì không ạ? Cháu thấy sáng sớm hôm thay thủ trưởng rất vội."

Chú Minh đáp: "Cũng không có gì đâu ạ, có người trong sư đoàn đi làm nhiệm vụ bị thương, cái này cũng là chuyện bình thường thôi. Ngài ấy sốt ruột."

Nhạc Dao "ồ" một tiếng, cậu về nhà vo gạo nếp muốn làm que nhang.

Mất khoảng tiếng rưỡi thì đầu bếp AI đã sấy xong bột gỗ thiên tinh du, Nhạc Dao lọc ra bột mịn nhất, sản phẩm làm ra nhìn không sai biệt lắm. Cậu rang gạo nếp đã rửa sạch rồi xay thành bột – vì không có keo, cậu định tự nấu hồ gạo nếp.

Cậu rửa sạch một cái nồi, đổ bột nếp với nước vào quấy nhỏ lửa.

Nấu xong hồ gạo nếp, cậu đổ ra một cái chén nhỏ rồi cho thêm bột gỗ và bột thì là vào quấy. Trong thời gian ngắn không có hương liệu thích hợp nên cậu chỉ có thể dùng tạm thì là. Cứ thành hình đã rồi nói tiếp ha!

Nhạc Dao đổ bột gỗ và bột thì là quấy đến khi cứng lại thì bỏ ra nhào. Cậu nhào bột như nhào bột mì, vê thành từng sợi nhỏ rồi hong khô.

Chờ tới tối cầm bật lửa đốt một tẹo, khắp nơi đều có mùi BBQ!

Lời của tác giả:

Tục Nghiêu: Thịt nướng ở đâu thế vợ bé nhỏ?

Nhạc Dao: Thắp nhang!

Tục Nghiêu: Nhang? Rõ ràng là mấy cục c*t...

Nhạc Dao: #W%$#¥%¥#&
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.