Cung Anh viện đã một khoảng thời gian dài im ắng, không khí vô cùng ngột ngạt và buồn chán biết bao.
Tần Lang ngày ngày thu lượm những chum rượu trống, Như Mây ngày ngày nhìn An Hy thở dài cũng chẳng còn huyên náo thích chạy đâu đó, tâm trạng vô cùng tệ.
Một buổi chiều êm ả, gà đã vào chuồng, lợn đã được ăn no, khói bếp đã bốc nếu vốn là gia đình người dân bình thường có lẽ họ đang chuẩn bị quay quần bên nhau ăn tối, thật đầm ấm và giản dị biết bao.
Có những con người hạnh phúc của họ chỉ là những điều bình dị nhất, có khi có là một giấc mơ, nhưng có những người cả đời chạy theo sự giàu sang quyền quý, muốn đứng cao trên địa vị xã hội và có những con người cả đời mục tiêu của họ là cùng nắm tay nhau.
Con người dù theo đuổi mục đích nào đi chăng nữa thì vẫn luôn cố gắng hài hoà tất cả.
Như Mây lâu lắm rồi mới thấy mặt Tần Lang xem ra cả hai tâm trạng cũng chẳng khác nhau là bao.
Con đường rộng như vậy mà mãi họ không bước qua nhau được.
“ Như Mây muội đi trước đi.” Tần Lang lên tiếng không dám nhìn thẳng vào Như Mây nói.
“ Hầy, Tần Lang rốt cuộc chủ tử của huynh sao vậy, tiểu thư nhà ta tâm trạng xấu lắm rồi, giờ tiểu thư còn đang sốt nữa, cứ thế này người sẽ bệnh liệt giường mất.”“ Ta biết rồi Như Mây ta sẽ về bẩm báo với thiếu tướng quân rằng tiểu thư bệnh sắp chết không thể cứu vãn được nữa, chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-ten-ta-la-phu-nhan/1725696/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.