Thời điểm Tô Nhược U và mọi người trở lạiven bờ dòng suối nhỏ, Tô Nhược Tuyết dẫn theo Tô Nhược Nhị đã chờ sẵn ởđó, nhìn nhị muội nhà mình ngoại trừ y phục hơi rối loạn có chút vết bẩn bên ngoài thì cũng không có gì đáng lo ngại, Tô Nhược U thở phào nhẹnhõm, hiển nhiên những sát thủ kia ở chỗ nàng (Tô Nhược Tuyết) cũngkhông chiếm được tiện nghi gì.
Mà tiểu muội thì rõ ràng chịu kinh hãi quá độ, trong ngực ôm gắt gao một con chó, ngựa trắng bên cạnh bụng bị thương, còn đang chảy máu.
Thấy đại tỷ, Tô Nhược Nhị khóc to, “Đại tỷ, mau cứu con chó này, mau cứu nó!”
Tô Nhược U nhìn tiểu muội tuy có vẻ chật vật, nhưng không có bị thương,liền yên lòng, vội bước lên phía trước chăm sóc, an ủi, “Tiểu muội, muội buông nó ra đã, đừng ôm chặt như vậy, nó sẽ khó chịu, hiện tại nó bịthương, trước hết để cho thị vệ bôi thuốc cầm máu cho nó đã, rồi băng bó một chút, bằng không, nó sẽ mất máu mà chết.”
Tô Nhược Nhị nghe được lời nói của tỷ tỷ, vốn đã tuyệt vọng nay bắt đầunảy sinh lên một tia hy vọng, vội vàng bỏ nó xuống, chỉ là một cái tayvẫn còn nắm thật chặt chân trước của nó, giống như một tấc cũng khôngmuốn rời.
Tô Nhược U nhìn thấy tiểu muội đã bình tĩnh trở lại, không lo lắng nữa, phân phó thị vệ kiểm kê nhân số.
”Bẩm báo tiểu thư, lần này ra ngoài bọn thuộc hạ có tổng cộng mười người đi cùng, hai người bất hạnh bỏ mình, bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-sung-the/2379797/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.