Diễm Hạnh ở hậu phương đang lo lắng suy tư nhớ nhung về Lưu Thành. Thì Lưu Thành cũng chẳng khác gì cô. Dù thân thể ở nơi chiến trường nhưng tâm thì lại đặt ở chỗ cô.
Tại nơi cung cấm , tối hôm đó Thịnh Long Đế tới Cát Khuê Cung. Thấy tiểu phúc tinh của mình chỉ nhìn nhưng không ăn , trên bàn toàn cao lương mỹ vị đặc biệt toàn là món cô thích.
Nguyệt Cầm và Dương Ca thấy thì quỳ xuống hành lễ , Diễm Hạnh cũng khuỵu người xuống hành lễ. Thịnh Long Đế vội đỡ cô lên , nói với cô.
" Hạnh nhi , sao con không dùng bữa vậy ? "
" Phụ hoàng đến rồi...con không có khẩu vị nên ăn không ngon miệng ! "
" Trên bàn toàn món mà ngày thường con thích , hay là dùng một chút đi ! "
" Tại sao Phụ hoàng để Thành ca đi mà không nói với con một câu...nhi thần đâu có khó khăn hay bướng bỉnh gì mà không để huynh ấy đi...nhưng ít gì người cũng có thể báo với con một tiếng mà ? "
" Trẫm cũng chỉ là sợ con buồn , nên mới không cho người báo con. Là lỗi của trẫm ! "
" Nhi thần không dám trách cứ người...nhưng xin người lần sau có chuyện gì mà nhi thần nên biết...người cũng dừng ngần ngại mà nói cho nhi thần ! "
" Được rồi ! Trẫm đã hiểu , con dùng một chút thức ăn đi. Tối nay trẫm ăn với con , ha ? "
" Dạ ! "
Vừa dứt câu Tô Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-phu-nhan/2946999/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.