Giả vờ lạnh lùng, nàng bỏ hắn qua một bên.
Liễu Tùy Khanh hôm nay toàn thân đều là trang phục màu trắng, trang điểm cực kỳ đơn giản, có thể nói là 'thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức'. Nguyên là vì nản lòng mà không có tâm trang điểm, ánh mắt người khác đã không còn quan trọng nữa, nàng chỉ mặc như thế này đến dự tiệc cưới của hắn. Lại không nghĩ tới một thân này lại là ở trong đám oanh oanh yến yến mặc kim khảm ngọc có vẻ đặc biệt nổi bật, làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng không được.
*thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công. Ý ở đây là cái gì đẹp rồi thì để tự nhiên vẫn đẹp.
"Ta nói đi, chính là tâm cơ hoá."
" Cũng không phải sao, hôm nay còn giả bộ nhu nhược đáng thương. "
"Chính là làm cho Văn Nhân công tử xem đó. Phỏng chừng là chủ vị nếu không thành thì cầu việc khác đi, phẩm đức của nàng không hợp, quả thật cũng chỉ có thể ở vị trí thiếp thị. "
Hoàng đế cùng các đại thần vừa vào phủ, mấy khuê tú Ninh Đô ngoài cửa bắt đầu lén thảo luận cười trộm Liễu Tuyển Khanh. Mỗi người đều ném gạch dẫn ngọc tựa như phải nói hai câu, hy vọng lời nói càng ác độc từ trong miệng người khác nói ra, dù sao đám người này đối với nàng vừa căm vừa sợ. Vừa muốn giẫm lên nàng lại sợ bị nàng ghi hận.
"Tiểu thư..." Văn Đan hung hăng xoắn khăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-quan-phu-nhan-vi-sao-vay/218873/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.